Mặc dù Kim Phi không giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, phần lớn thời gian đều trong phòng thí nghiệm, nhưng không có nghĩa là y không hiểu gì hết.
Thật ra, khi quyết định đểu Cửu công chúa lên ngôi Hoàng đế, Kim Phi đã biết rằng sẽ có ngày như thế này.
Bởi vì Cửu công chúa là người có năng lực, có chính kiến, thích hợp với vị trí lãnh đạo hơn y.
Chỉ khi trao quyền cho những người như vậy thì Xuyên Thục mới càng phát triển tốt hơn.
Nhưng người như vậy định trước rằng sẽ không trở thành bù nhìn.
Cửu công chúa có suy nghĩ riêng của mình, một khi đã quyết định việc gì, cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì để hoàn thành nó.
Ví dụ như lần này, cô ấy đoán Kim Phi có thể sẽ không đồng ý với quyết định của mình, nên quyết định tiền trảm hậu tấu.
"Chuyện lớn như vậy mà Vũ Dương cũng không thương lượng với chàng, thực sự là quá đáng mài"
Quan Hạ Nhi tức giận: "Đương gia, chờ ta trở về nhất định sẽ nhắc nhở cô ấy!"
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, Quan Hạ Nhi chưa bao giờ tranh cãi với cô ấy, mà ngược lại lại trở nên khiêm tốn hơn.
Làm như vậy trừ tự ti ra, Quan Hạ Nhi cũng không muốn để Kim Phi khó xử.
Chỉ khi liên quan đến chuyện của Kim Phi, Quan Hạ Nhi mới không nhượng bộ.
Biết Cửu công chúa không thương lượng với Kim Phi, tự mình làm chủ đưa ra quyết định lớn như vậy, Quan Hạ Nhi thực sự rất tức giận.
"Hạ Nhi, đừng tức giận, Vũ Dương làm như vậy, chắc chắn là có lý do của cô ấy, khi trở về, ta sẽ tìm cô ấy nói chuyện."
Kim Phi vỗ vai Quan Hạ Nhi tỏ vẻ an ủi.
Thật ra, đứng ở góc độ chính trị mà nói, quyết định của Cửu công chúa là có lợi nhất cho Xuyên Thục, có thể mang lại sự ổn định và phát triển lâu dài cho Xuyên Thục với chỉ phí thấp nhất.
Chỉ là làm khổ người dân Đại Khang bên ngoài Xuyên Thục.
Nhưng trong lịch sử có vị Hoàng đế khai quốc và chủ nghĩa phục hưng nào không xây dựng uy danh bằng việc dùng núi xác và biển máu chứ?
Hàng trăm năm qua, khi mọi người nhìn thấy giai đoạn lịch sử này, có thể sẽ nhìn thấy thành tích của Cửu công chúa, thấy cô ấy từng bước từng bước từ một cô công chúa sa sút phải gả đến Thổ Phiên trở thành nữ đế một thời đại, trở thanh người phục hưng của Đại Khang, mà sẽ không quan tâm đến bao nhiêu người dân đã chết đi vì quyết định này của cô ấy.
Bởi vì chỉ cần thiên hạ thái bình, dân số phát triển rất nhanh, số lượng người dân chết đi sẽ nhanh chóng được tăng trở lại.
Khi người đời sau học lịch sử, những chuyện xảy ra những năm này chỉ là một dãy số cần ghi nhớ.
Hầu hết mọi người đều sẽ không đi tìm hiểu sâu ý nghĩa của dãy số này, cũng sẽ không quan tâm xem những con số này có ý nghĩa gì với người dân thời đó.
Trước đi khi Kim Phi học lịch sử, chính là như vậy.
Nhưng khi y trải qua thời loạn thế, mới hiểu được những dãy số đó nặng nề bao nhiêu!
Mỗi một con số đều tượng trưng cho bi kịch của một con người, giống như những gì y nhìn thấy lần đầu tiên khi từ Đông Hải trở về Xuyên Thục.
Cũng chính vì trải nghiệm đó, Kim Phi nhận ra rằng mạng người như cỏ rác, hiểu được ý nghĩa thực sự của câu "thà làm chó thời hòa bình, còn hơn làm người trong thời loạn thế”.
Thật ra những năm gần đây, nguyên nhân nghiêm trọng nhất dẫn đến tình trạng mất dân số ở Đại Khang không phải là binh lính chết trên chiến trường, mà là những người chết vì đói, vì bệnh tật, vì lạnh giá, bị bọn cướp giết hại, bị các loại sưu cao thuế nặng ép chết ở quê hương.
Người dân sống ở thời đại này không có tôn nghiêm, chỉ có bản năng sinh tồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...