Lần này, may mắn đã đứng về phía họ, họ đã tìm ra cách đổi khinh khí cầu lấy mạng chim ưng, và quân Thiết Lâm cũng đã đến kịp thời.
Nhưng lần kế tiếp thì sao?
Cửu công chúa không muốn mạo hiểm, cũng không dám mạo hiểm.
Trong mắt Cửu công chúa, quyết định hiện tại của cô ấy có thể dẫn đến cái chết của rất nhiều người, nhưng chỉ cần Kim Phi còn sống, sớm muộn gì thế giới cũng có thể bình định lại, chỉ cần nghỉ ngơi lấy sức vài chục năm, thậm chí chỉ cần mười mấy năm, số lượng dân chúng đã có thể khôi phục.
Mà nếu Kim Phi biến mất, trụ cột của Xuyên Thục cũng sẽ sụp đổ, Đại Khang cũng sẽ rơi vào hỗn loạn kéo dài, khi nào có thể ổn định lại thì không ai dám nói.
Cũng có thể trước khi Đại Khang kịp ổn định, toàn bộ Trung Nguyên đã bị các bộ tộc du mục phương Bắc nuốt chứng.
Vì vậy, Cửu công chúa đang thực hiện quyết định xử tử các phiên vương và những người thừa kế của quyền quý có thế lực sau lưng Kim Phi.
Cửu công chúa biết sau khi Kim Phi trở về, khả năng cao sẽ rất tức giận, trong sử sách của các thế hệ sau này, cô ấy cũng có thể sẽ bị chỉ trích.
Nhưng Cửu công chúa không quan tâm.
Cô ấy thà đối mặt với cơn thịnh nộ của Kim Phi, chịu tiếng xấu trong sử sách, còn hơn nhìn Đại Khang đánh mất hy vọng cuối cùng, bị các bộ tộc du mục phương bắc chà đạp.
Vì vậy, Cửu công chúa muốn góp phần vào sự lớn mạnh của Kim Phi, tranh thủ thời gian cho sự phát triển của Xuyên Thục.
Tiểu Ngọc cảm nhận được suy nghĩ của Cửu công chúa và hiểu tính cách của Kim Phi nên mới buồn rầu.
Theo ý kiến của Tiểu Ngọc, Kim Phi và Cửu công chúa đều đúng.
Cô ấy hy vọng hai người sẽ không cãi nhau. Tiểu Ngọc thầm cầu nguyện trong lòng.
Một khi Kim Phi và Cửu công chúa cãi nhau, người chịu thiệt thòi nhất chính là người dân Xuyên Thục.
Nhưng bất kể là Kim Phi hay Cửu công chúa, bọn họ đều là cấp trên của Tiểu Ngọc, cô ấy có lo lắng cũng vô ích.
Chỉ biết thở dài trong lòng rồi về nhà ăn cơm.
Thiết Thế Hâm vừa bước vào thư phòng đã bắt đầu khóc lóc than phiền, cuối cùng chọc tức Cửu công chúa, cô ấy đuổi ông ta ra ngoài luôn.
Nhưng Cửu công chúa cũng biết nhất định phải giải quyết chuyện này, cho nên sau bữa trưa, Cửu công chúa cũng không đi nghỉ trưa mà dẫn người đến nhà Thiết Thế Hâm.
Mặc dù chức vụ của Thiết Thế Hâm không cao nhưng quyền lực của ông ta rất đáng kể. Ông ta có thể coi là đại thần số một dưới thời Cửu công chúa, tương đương với thủ phụ đại thần trong triều đình.
Nếu là trong thời gian Trần Cát trị vì, một quan chức cấp độ này sẽ sống trong một trang viên lớn.
Tuy nhiên, nơi ở của Thiết Thế Hâm ở làng Tây Hà chỉ là một ngôi nhà nông trại bình thường lợp mái tranh, được thuê của dân làng.
Vốn dĩ Kim Phi còn tưởng Thiết Thế Hâm sẽ không quen sống ở nơi như vậy, nhưng Thiết Thế Hâm cũng không chê mà chỉ sửa chữa một chút để đảm bảo không bị lọt gió lọt nước rồi mới đưa bạn già về ở.
Lúc Cửu công chúa bước vào, Phương Linh Quân đang ngồi ăn cơm trong phòng chính. Vợ Thiết Thế Hâm đang múc canh vào bát, bản thân Thiết Thế Hâm gắt gỏng ngồi ở cửa, trừng mắt nhìn Phương Linh Quân rồi gắp thức ăn vào miệng.
Như thể hạt cơm trong bát là Phương Linh Quân vậy.
Nhìn thấy Cửu công chúa đi vào, ba người bọn họ nhanh chóng đặt bát cơm xuống, cúi đầu chào Cửu công chúa.
"Mau dậy đi! Mau dậy đi!"
Tuổi thọ cộng lại của ba người bọn họ đã gần hai trăm tuổi, Kim Phi rất kính trọng Phương Linh Quân, Cửu công chúa cũng không dám khinh thường, vì vậy cô ấy nhanh chóng ra hiệu cho thị nữ phía sau bước lên đỡ bà lão và Phương Linh Quân dậy.
Tuy nhiên, Thiết Thế Hâm không chịu đứng dậy, chỉ vào Phương Linh Quân, phàn nàn: "Bệ hạ, người cũng đã nhìn thấy rồi. Lão Phương Linh Quân này là một kẻ vô lại, không chịu rời khỏi nhà ta. Người phải giúp ta giải quyết chuyện này!"
Đường đường là thủ phụ đại thần, lúc này lại bị buộc phải than phiền như một đứa trẻ, khiến Cửu công chúa dở khóc dở cười.
Người có thể ép Thiết Thế Hâm rơi vào hoàn cảnh này có lẽ trên toàn thế giới chỉ có Phương Linh Quân mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...