Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Nghĩ tới đây, Cửu công chúa thở dài, nhắc nhở Tiểu Ngọc: “Có thể có rất nhiều người từ đất Tương đến Xuyên Thục, ngươi có thể phái thêm người đi tuần tra khu vực biên giới giữa đất Tương và Xuyên Thục. Một khi phát hiện có người chặn bọn họ, cứ đánh chết tại chỗ!"
"Thần tuân chỉ!" Tiểu Ngọc lấy ra một cuốn sổ nhỏ, viết ra lời chỉ dẫn của Cửu công chúa.
Tiếp theo, Tiểu Ngọc lại xin chỉ thị một số việc, mãi đến gần giờ ăn trưa mới rời đi.
Cô ấy vừa tới cửa đã bị Thiết Thế Hâm chặn lại.
"Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, ngươi gặp bệ hạ chưa?"
"Vâng,' Tiểu Ngọc gật đầu: "Thiết đại nhân, ngài đang tìm bệ hạ sao? Vậy thì mau vào đi. Một lát nữa bệ hạ sẽ dùng cơm, sau đó nghỉ trưa."
“Tâm trạng của bệ hạ thế nào?” Thiết Thế Hâm lại hỏi.
“Khá tốt” Tiểu Ngọc nhìn Thiết Thế Hâm từ trên xuống dưới: “Thiết đại nhân, ngài gặp phải chuyện gì sao?”
Kể từ khi Kim Phi đánh bại cuộc vây hãm chung của quân Đảng Hạng và quân Tần Vương ở kênh Hoàng Đồng, tin tốt lần lượt đến, cả quản lý cấp cao và dân làng bình thường đều mỉm cười khi ra ngoài.
Nhưng lúc này Thiết Thế Hâm lại lộ ra vẻ mặt buồn bã.
"Sư huynh tổ tông của ta gần đây lại quấy rây ta một mực đòi tiền, bảo ta trả tiền công và xây dựng trường học!"
Thiết Thế Hâm võ tay nói: “Ngươi cũng biết vì chiến tranh nên tài sản của nhà ta gần như bị tiêu sạch, làm sao ta có thể cho huynh ấy chút tiền nào được?”
Sư huynh Thiết Thế Hâm đang nói đến chính là Phương Linh Quân.
Sau khi nhận được chỉ thị của Kim Phi, Phương Linh Quân bắt đầu phổ biến giáo dục bắt buộc ở quận Quảng Nguyên, kết quả rất tốt nên bắt đầu để mắt đến hai quận bên cạnh quận Quảng Nguyên.
Tuy nhiên, giáo dục bắt buộc phổ cập đòi hỏi phải mời giáo viên và xây dựng trường học, và mọi thứ đều cần có tiền.
Phương Linh Quân đến tìm Thiết Thế Hâm, nhưng Thiết Thế Hâm không chịu đưa nên ông ta ở lại nhà Thế Thế Hâm, khiến Thế Thế Hâm không thể trở về nhà.
"Nếu không có tiền, không thể từ chối Phương tiên sinh được sao?" Tiểu Ngọc nghi hoặc hỏi.
“Ta nói rồi, nhưng Phương Linh Quân có thư của tiên sinh, huynh ấy căn bản không nghe lời ta!” Thiết Thế Hâm cay đắng nói: “Ta đã mấy ngày không về nhà, ta thật sự hết cách, muốn xin bệ hạ giúp ta thuyết phục hòn đá thối cứng đầu này!”
Tiểu Ngọc vừa nghe đã hiểu.
Phương Linh Quân có thư của Kim Phi, theo đạo lý mà nói, Thiết Thế Hâm phải phối hợp với Phương Linh Quân, nếu không Thtết Thế Hâm sẽ không thể giải thích với Kim Phi khi Kim Phi trở lại.
Nhưng trong tay ông ta không có tiền, Phương Linh Quân lại không chịu nghe...
Địa vị của Phương Linh Quân ở làng Tây Hà rất đặc biệt, lời nói của người khác chưa chắc có ích, chỉ có Cửu công chúa mới có thể thuyết phục được ông ta.
Tuy nhiên, việc Thiết Thế Hâm làm chẳng khác nào ném vấn đề này cho Cửu công chúa, điều này có chút sai trái, cho nên ông ta mới không hỏi tâm trạng của Cửu công chúa đang thế nào.
Nếu tâm trạng của Cửu công chúa không tốt, ông ta sẽ không đi trên họng súng.
"Hiện tại tâm trạng của bệ hạ rất tốt, muốn đi thì ngài phải nhanh lên."
Tiểu Ngọc nhìn bóng lưng Thiết Thế Hâm cũng cảm thông.
Tâm trạng Cửu công chúa đang rất tốt, nhưng sau khi gặp Thiết Thế Hâm tâm trạng có tốt hay không cũng khó nói.
Tiểu Ngọc tự nhắc nhở mình phải cẩn thận khi gặp Cửu công chúa trong mấy ngày này, đồng thời cô ấy cũng nhận ra rằng việc quản lý làng Tây Hà có khả năng sắp vấn đề rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...