Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Có một người trẻ tuổi đang đứng giữa sân, mặc dù quần áo trên người đầy mảnh vá, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, cười nói: “Trên đó viết, Kim tiên sinh dẫn theo tiêu cục Trấn Viễn đến phương bắc đánh bại người Đảng Hạng, bảo đảm quyền quý lẫn địa chủ thuộc hạ của Tương vương không được chèn ép người dân chúng ta nữa. Nếu không đợi đến khi Kim tiên sinh dẫn dắt tiêu cục Trấn Viễn đánh đến đây thì sẽ tính sổ với bọn họi

Kim tiên sinh còn nói, đợi đến khi tiêu cục Trấn Viễn đánh đến đây, ngài ấy sẽ cho người dân tự làm chủ, lấy đất địa chủ chiếm của người dân trả lại nhân dân!...”

Mỗi một câu nói nói ra, người dân phía dưới càng trở nên kích động hơn.

Đến khi Tứ Thanh nói xong, ánh mắt của người dân đều đỏ hoe vì kích động.

Vào những năm gần đây, cuộc sống của họ thật sự quá khó khăn, cuối cùng cũng đã có người đồng ý đứng ra làm chủ cho bọn họ rồi!

Tất nhiên, dù sao đây cũng không phải là Xuyên Thục nên vẫn có rất nhiều người dân không biết Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn là gì, do đó vẫn không tin thông tin ở trên tờ rơi.

“Tứ Thanh, ngươi là người có học thức, kiến thức rộng mở, Kim tiên sinh ngươi vừa nhắc đến là ai vậy, giọng điệu đó có lớn lối quá không đó?”


Một người lưng còng hỏi. “Tam Gia, đến cả Kim Phi tiên sinh lẫn tiêu cục Trấn Viễn mà ông cũng không biết sao? Ông có biết về chính sách mới vào năm ngoái không?”

Vào mùa xuân năm ngoái, Kim Phi đã thuyết phục Trần Cát thực hiện chính sách mới ở kinh thành, mặc dù các phiên vương dùng mọi cách để chống lại, nhưng thánh chỉ đã ban xuống, dù họ có không vừa lòng đi nữa cũng chỉ có thể để cho cáo thị ghi nội dung chính sách mới dán đầy trên cổng thành.

Tiếc là vừa mới thực hiện chưa đầy nửa năm, Tứ hoàng tử đã soán vị, sau đó các phiên vương khắp nơi lần lượt tự lập, chính sách mới bị bãi bỏ.

Mặc dù chỉ được thực hiện chưa được nửa năm, hơn nữa trong quá trình thực hiện lại bị các nhà quyền quý khắp nơi chống đối, nhưng với người dân mà nói, chính sách mới đã cho họ cơ hội được tạm nghỉ vài tháng.

Quan trọng nhất là, chính sách mới này đã cho họ thấy được hy vọng.

“Ta biết chính sách mới, nhưng nó có quan hệ gì với Kim tiên sinh này vậy?” Ông lão hỏi.

“Tam gia, lúc Kim tiên sinh còn làm quan ở kinh thành đã khuyên nhủ hoàng đế bệ hạ ban hành chính sách mới đó...”

Người trẻ tuổi lại chia sẻ cho người dân biết vê quá khứ của Kim Phi.

Trong những câu nói ấy, sự ngưỡng mộ của anh ta dành cho Kim Phi không tài nào che giấu được.

Vào lúc Tương vương vẫn chưa xưng đế, người kể chuyện không bị cấm kể những câu chuyện khen ngợi Kim Phi, thương hội Kim Xuyên cũng không bị cấm đến đất Tương làm ăn.

Người dân bình thường không biết gì nhiều vê Kim Phi, nhưng Tứ Thanh là người có học, cũng đã từng nghe nói về Kim Phi, và cũng đã từng đi cùng nhóm người có học thức khác đi khắp nơi sưu tâm thơ của Kim Phi.


Bọn họ không đủ tiền mua xà phòng thơm, thế là họ gom góp tiền rồi tìm một người đi vào thanh lâu tìm các hộp xà phòng thơm.

Hôm nay, lúc nhìn thấy khinh khí cầu và phi thuyền, rất nhiều người dân hoảng sợ không thôi, nhưng cũng có rất nhiều người dân cực kỳ phấn khích giống với Tứ Thanh.

Khi hàng xóm xung quanh đã rời đi hết, Tứ Thanh nghiêng đầu nhìn về phía cha mẹ mình: “Cha, mẹ, con muốn đến Xuyên Thục!”

“Hiện tại đang rối ren thế này, đến Xuyên Thục làm gì?” Mẹ lo lắng hỏi.

“Kim tiên sinh có nói trong tờ rơi rằng Xuyên Thục đang mở trường học, sau khi đến trường học tập, khi trở về có thể thành lập liên đoàn công nông, sau này khi Kim tiên sinh trở về, con sẽ được ưu tiên chọn đất, còn có thể làm quan”.

“Vậy, nếu Kim tiên sinh không đánh đến đây thì sao? Con trở thành phản tặc hả?”

“Không đâu!” Tử Thanh chỉ vào khinh khí cầu trên bầu trời: “Mẹ, mẹ nhìn kìa, đó chính là vũ khí do Kim tiên sinh làm ra! Ai có thể chống lại được loại vũ khí này chứ? Xuyên Thục cũng không xa lắm, Kim tiên sinh nhất định sẽ đánh đến đây!”

“Đợi y tới rồi tính!” Mẹ vẫn chưa bằng lòng.


“Mẹ, hiện tại đang là lúc Kim tiên sinh cần người, lúc này đi mới có thể lập công lập nghiệp, đợi đến khi Kim tiên sinh đánh tới đây sẽ không còn cơ hội đó nữa!” Tứ Thanh nói.

“Mẹ đứa nhỏ, lần này cứ nghe theo con đi."

Người cha vẫn luôn hiền lành chất phác lên tiếng: “Con đã trưởng thành, cũng hiểu biết đạo lý nhiều hơn chúng ta, cứ cho nó đi đi!”

Người dân đất Tương sắp bị bọn quyền quý áp bức đến mức không sống nổi, cho đứa nhỏ ra xông ra ngoài kia, nói không chừng vẫn có được một con đường sống!

Chuyện như thế cũng diễn ra ở rất nhiều nơi trong thành Tương Vương.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, vô số người dân đất Tương xa rời quê hương, băng đèo lội suối đến Xuyên Thục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui