“Trần Bái Quân, ngươi cho rằng Trân Tuyền đã nói cho bọn ta vị trí của mật đạo ư?”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống dở khóc dở cười nhìn về phía Tương vương.
“Lẽ nào không phải sao?” Tương vương hỏi.
“Dĩ nhiên không phải; đại đội trưởng nhân viên hộ tống lắc đầu: “Đó là do bọn ta hỏi người dân mới biết được”
“Nói nhảm, những người dân lúc đầu xây dựng mật đạo này đều bị phụ vương giải quyết rồi, bọn họ không thể nào biết được”, Tương vương tức giận nói
Tương vương đời trước đã chiêu mộ hàng nghìn người, lấy danh nghĩa xây dựng lại hậu hoa viên, bí mật xây dựng mật đạo này.
Sau khi mật đạo hoàn thành, Tương vương đã phái những người này cùng với các binh lính giám sát việc xây dựng đi sửa chữa đập nước.
Sau đó, không ngoài dự đoán, những người này đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người dân và binh lính đều bị lũ cuốn trôi.
“Trân Bái Quân, ngươi cho rằng lúc đó người dân đều chết hết rồi ư?”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống cười nhạt nói: “Ngươi sai rồi, trong số bọn họ vẫn có người sống sót.”
Trong số hàng nhìn người, luôn có vài người bơi giỏi, chỉ là những người này sau khi sống sót ra ngoài, cũng không dám đi †ố giác Tương vương, thậm chí không dám quay về nhà, thay vào đó lựa chọn mai danh ẩn tích.
Đất Thục là nơi cách địa bàn Tương vương gần nhất, vì thế đã trở thành lựa chọn hàng đầu của những người dân may mắn còn sống sót.
Cháu trai của một trong những người dân còn sống đó đã gia nhập tiêu cục Trấn Viễn và báo cáo lên trên tin tức này.
Sau đó mới có cuộc phục kích này.
“Là ai đã bán đứng ta?” Tương vương đỏ mắt hỏi.
“Làm sao, ngươi còn muốn báo thù sao?” Đại đội trưởng nhân viên hộ tống cười nhạt nói: “Đừng nói ông đây không nói cho ngươi biết, cho dù nói cho ngươi thì thế nào? Ta nghĩ người vẫn nên để dành đầu óc mà nghĩ cho bản thân mình đi!”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng đại đội trưởng nhân viên hộ tống cuối cùng cũng không nói ra người đó là ai.
Dù sao gia tộc Tương vương có gốc rễ phức tạp, những năm này cũng bồi dưỡng được không ít thân tín, không thể đảm bảo sẽ không có tử sĩ thay Tương vương báo thù.
Vì vậy Hàn Phong cũng bảo vệ nghiêm ngặt đối với nhân viên hộ tống đã cung cấp tin tức, thật ra bản thân đại đội trưởng cũng không biết đó là ai.
Vừa nãy nói như vậy, chỉ là để đả kích phòng tuyến tâm lý của Tương vương mà thôi.
Quả nhiên, nghe đại đội trưởng nhân viên hộ tống nói như vậy, Tương vương giống như mất hết hết sức lực, ngồi bệt mông xuống boong tàu.
Vốn dĩ ông ta cho rằng Trần Tuyền vì muốn sớm ngày kế vị nên đã cấu kết với tiêu cục Trấn Viễn hoặc là tiêu cục Trấn Viễn đã uy hiếp Trần Tuyền.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Tuyền bị trói như lợn và đang từ trên phi thuyền hạ xuống, Tương vương mơ hồ hiểu rằng có thể mình đã trách lầm Trần Tuyền.
Mặc dù hắn rất hận Kim Phi, nhưng không thể không thừa nhận, Kim Phi không phải là người thất tín bội nghĩa.
Nếu như Trần Tuyền thật sự cấu kết với tiêu cục Trấn Viễn, thì những nhân viên hộ tống không thể nào đối xử với nó như vậy.
Bây giờ lời của đại đội trưởng nhân viên hộ tống cũng đã chứng minh điểm này.
Nhìn thấy Trần Tuyền trên bờ mặt mũi dữ tợn, phẫn nộ nhìn mình, Trương vương trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, bi phẫn đan xen.
“Tuyền Nhi, là cha trách lầm con!”
Tương vương xua tay trái về phía Trần Tuyền, tay phải cầm dao găm, dùng lực đâm sâu con dao vào trong cổ.
“Bệ hạ!”
Đại thái giám từ trong khoang thuyền lao ra, ôm lấy Tương vương khóc lóc thảm thiết.
Trân Tuyền đang chửi bới cũng uể oải ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Tương vương thê thiếp thành đoàn, con trai con gái nhiều vô số, Trần Tuyền chỉ là một trong số đó mà thôi.
Thật ra thì Trần Tuyền cũng không có bao nhiêu tình cảm với Tương vương, đặc biệt khi biết tin Tương vương một mình chạy trốn, không có mang theo hắn và mẫu thân đã đành, còn phái nhân viên hộ tống đi bắt hắn tới, Trần Tuyền hận không thể giết chết Tương vương.
Nhưng khi Tương vương tự sát trước mặt hắn, Trần Tuyền đột nhiên không còn hận ông ta nữa mà nằm trên mặt đất, quay đầu trừng mắt nhìn đại đội trưởng nhân viên hộ tống.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Không nỡ rời xa phụ hoàng ngươi à?”
Đại đội trưởng nhân viên hộ tống cười nhạt, móc khẩu súng kíp ra, nhắm ngay giữa trán Trần Tuyền: “Vậy ông đây sẽ giúp ngươi đi gặp hắn.”
"Ngươi dám!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...