Chỉ thấy sắc mặt mấy người Hàn Phong, Hầu Tử đỏ bừng, Trương Lương người luôn giữ mặt lạnh cũng không thể đè nén sự ngạc nhiên.
Trải qua đoạn thời gian chiến đấu gian khổ này, hiệu quả chiến đấu của súng kíp đã được chứng minh đầy đủ.
Súng kíp bắn 1 phát được 1 khoảng lớn, dùng 2 khẩu súng kíp thay phiên nhau bắn có thể trấn giữ được một khu vực phòng thủ lớn, kẻ thù căn bản không thể xông vào.
Đội nữ súng kíp mặc dù chỉ có vài trăm người, nhưng mặt trận phòng thủ của họ dài hơn so với 1 tiểu đoàn của quân Thục, số lượng quân địch giết được cũng nhiều hơn 1 tiểu đoàn.
Thời gian gần đây, một bộ phận quân Thục khi gặp nữ công nhân của đội súng kíp, đầu sẽ ưu tiên họ lấy cơm trước.
Đại Tráng còn điều hẳn một đại đội, chuyên phụ trách cung cấp thuốc nổ, nếu như nữ binh này chẳng may hi sinh, thì họ sẽ cần đổ đầy thuốc nổ và giã thuốc, phụ trách luôn công việc nổ súng của những nữ binh đó.
Nhưng nếu gặp trời mưa hoặc tuyết rơi, đội súng kíp sẽ ngừng bắn.
Bất kể họ dùng biện pháp gì, cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn việc thuốc nổ bị ướt.
Quân Thục gần đây thương vong nặng nề, khắp nơi đều thiếu nhân lực, mấy ngày nay trời vẫn luôn nhiều mây, có thể mưa và tuyết rơi bất cứ lúc nào, Trương Lương và Đại Tráng lo lắng, nếu như đội súng kíp rút về thì không biết sẽ cử ai lên.
Nếu như Kim Phi có thể giải quyết vấn đề thuốc nổ bị ướt thì anh ta cũng không cần phải lo lắng nữa.
Cho nên Hàn Phong và Hầu Tử mới kích động như vậy.
Khánh Mộ Lam nắm lấy cánh tay của Kim Phi, hỏi: “Tiên sinh, loại đạn này có khó làm không, hay là ta tìm người đến giúp ngài”.
“Khuôn chỉ có 1 bộ, chỉ một mình ta là đủ rồi” Kim Phi lắc đầu một cái: “Có điều có thể tìm một vài người đến chỗ ta học tập, ta đã tìm người làm thêm cái khuôn khác, đợi sau khi khuôn làm xong, thì có thể cùng làm, sẽ nhanh hơn một chút. Đúng rồi, nhớ tìm những người tỉ mỉ một chút!”
Chế tạo đạn bằng cách thủ công là một việc cần kĩ thuật, nếu sơ suất làm sai, đạn nổ có thể sẽ làm chết người, hơn nữa khẩu súng trường mà Kim Phi tự tay mài trong mấy tháng cũng coi như hỏng.
“Tiên sinh, ngài cứ yên tâm, ta sẽ đi tìm Đại Tráng, nhất định sẽ tìm mấy người tỉ mỉ đến cho ngài!”
Khánh Mộ Lam võ ngực đảm bảo, chuẩn bị rời đi thì bị Trương Lương gọi lại.
“Lương ca, huynh còn việc gì sao?” Khánh Mộ Lam hỏi.
“Không cần đi tìm người nữa, các người mau dẫn tiên sinh đi đi”.
Trương Lương im lặng nhìn Khánh Mộ Lam.
Khánh Mộ Lãm sửng sốt một lúc, lúc này mới hồi phục tinh thần, đúng vậy, bọn họ tới để đưa Kim Phi đi, sao đột nhiên lại bị Kim Phi xoay vòng vòng rồi?
“Trương ca, ta cũng vừa nói rồi, ta sẽ không đi!” “Kim ca nhị, xin lỗi, việc này không thể nghe cậu được”.
Trương Lương - người luôn nghe theo lời Kim Phi, lần này lại lắc đầu, xưng hô với Kim Phi cũng thay đổi: “Nếu như lần này ta có thể sống quay về, đến lúc đó mặc cho Kim ca nhi xử trí, muốn giết hay làm gì, Trương Lương tuyệt đối không nhíu mày một cái, nhưng bây giờ, Kim ca nhi, cậu phải nghe ta”.
Kim Phi biết Trương Lương nghĩ gì, vì vậy cũng không tức giận, mà nói rằng: “Lương ca, huynh cũng nhìn thấy rồi, ta đã làm ra được súng bắn chim ưng, chúng ta còn có một chiếc phi thuyền, rất nhanh có thể phản công rồi!”
“Kim ca nhi, không kịp nữa rồi!”
Trương Lương lắc đầu: “Chưa nói đến việc cậu chế tạo đạn mất bao nhiêu thời gian, kẻ thù có đánh trong thời gian này hay không, cứ coi như cậu làm ra được đạn rồi, thì A Quyên cũng chưa chắc bắn trúng chim ưng! Đến lúc đó, ta muốn đưa cậu đi cũng không kịp nữal”
A Quyên ở bên cạnh nghe thấy vậy, không khỏi cúi đầu xuống.
Đúng vậy, ngay cả một hòn đá đứng im, cô ấy cũng không thể băn trúng, chim ưng bay nhanh như vậy, lại bay cao như thế, cô ấy thực sự không chắc chắn có thể nhắm bắn trúng.
Trương Lương lại nhìn Hầu Tử và Hàn Phong, lạnh giọng nói: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...