“Con đường phía trước đã được mở ra, cũng không cần phải đuổi theo đến cùng nữa, mau đi thôi!"
Bây giờ Quan Hạ Nhi một lòng chỉ nghĩ đến Kim Phi, cô muốn đi cứu Kim Phi càng sớm càng tốt.
Những binh lính may mắn sống sót của Tân vương đã phân tán ở các khe núi, nơi xa nhất cách đó vài dặm, phi thuyền chỉ mất vài phút để bay đến đó, nhưng nếu phái người đi chém thêm một nhát thì vẫn còn cần phải leo qua mấy ngọn núi lớn nhỏ, chỉ riêng việc đi đường e rằng cũng mất tới một hai giờ.
Hơn nữa nếu đuổi cùng giết tận rồi lại từ khe núi quay lại, ít nhất cũng phải mất vài giờ.
Quan Hạ Nhi không muốn chờ dù chỉ một giây.
“Trịnh đại ca, có thể để phi thuyền bay đến kênh Hoàng Đồng trước không?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Không thể” Trịnh Phương trả lời: "Các điểm tiếp tế của chúng ta đều đã bị người của Tần vương đột kích phá bỏ gần hết. Gần đây gió đã thổi ngược về phương nam, phi thuyền không chỉ bay về phía bắc chậm, mà còn phải tiêu tốn lượng dầu hỏa gấp mấy lần lúc bay thuận chiều gió, cho dù trong giỏ không mang theo thứ gì khác, chỉ dùng dầu hỏa cũng không thể bay xa được.”
"Vậy số dầu hỏa hiện tại chúng ta mang theo có đủ dùng không?" Quan Hạ Nhi hỏi.
"Phu nhân yên tâm, đoàn hậu cần có một tiểu đoàn chuyên dụng để vận chuyển dầu hỏa nhất định sẽ đủ." Trịnh
Phương trả lời.
"Vậy thì giữ lại mấy chiếc phi thuyền, đừng cho hạ cánh, cho chúng bay về phía trước dò đường đi." Quan Hạ Nhi nói.
Cuộc phục kích của quân Tần vương tuy thất bại nhưng cũng đã khiến họ phải trễ nãi rất nhiều thời gian.
Quan Hạ Nhi không muốn lãng phí một giây nào nữa.
"Tuân lệnh!" Trịnh Phương chào một cái: "Ta sẽ ngay lập tức truyền lệnh cho mọi người mau sớm di chuyển."
“Thấm Nhi cô nương, cô thay bộ quần áo này đi.”
A Liên đưa cho Thấm Nhi một bộ y phục của nhân viên hộ tống.
Thấm Nhi muốn đi cùng Quan Hạ Nhi, mặc trang phục giống với các quân Nương Tử, cũng có thể tránh tai mắt của kẻ thù.
“Được!” Thấm Nhi gật đầu, nhận lấy y phục.
A Liên ngoắc tay, sau đó một số nữ hộ tống ngay lập tức chạy tới rồi dùng vải thô vây lại xung quanh.
Nhân lúc Thấm Nhi đang thay quần áo, Quan Hạ Nhi hỏi Triệu Nhạc: "Ông Triệu, ông thấy quyết định vừa rồi của ta có đúng không?”
"Phu nhân nói đến việc ngừng truy đuổi phải không?" Triệu Nguyệt hỏi.
"Đúng vậy,' Quan Hạ Nhi gật đầu.
"Ta cảm thấy quyết định của phu nhân không có vấn đề gì:
Triệu Nhạc trả lời: "Trước mắt, kẻ địch đã bị tiêu diệt hơn bảy phần. Những người may mắn sống sót thì ít nhiều cũng bị thương, muốn sống cũng khó khăn. Việc ưu tiên hàng đầu của chúng ta bây giờ là tiếp viện cho tiên sinh. Không cần thiết phải lãng phí thời gian vào những tên bại tướng.
Thứ hai, tiên sinh từng nói rằng, địch chiếm núi cao thì không lên đánh, quân Tần vương ở trong khe núi không có đường lui, nếu chúng ta phái người đuổi cùng giết tận, họ nhất định sẽ nghênh chiến đến cùng, đến lúc đó chúng ta cũng khó tránh khỏi thương vong.
Người của chúng ta vốn đã ít nên không cần ở đây liều mạng với bọn họ.
Thứ ba, tiên sinh cũng có nói, đạo dụng binh, đánh thành là hạ sách, đánh vào lòng người mới là thượng sách.
Quân Tần vương đã bị bọn Đại Tráng dọa sợ, nếu không có Hải Đông Thanh, bọn họ sẽ không có dũng khí để đánh lại chúng ta.
Sau khi những người này sống sót trở về, nhất định sẽ bẩm báo lại sự việc ngày hôm nay, thủ hạ của Tần vương cũng không phải loại cứng rắn gì, khi Tân vương phái người đến đối phó với chúng ta lần nữa, các tướng lĩnh và những binh sĩ đó sẽ nảy sinh lo lắng, thậm chí muốn kháng lệnh hoặc bỏ trốn.
Một khi có người dẫn đầu, có thể sẽ có nhiều người đi theo, sau đó thậm chí không cần chúng ta ra tay, quân Tần Vương tự khắc cũng trở nên hỗn loạn”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...