Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Mặc dù đề nghị của Trần An Tiệp khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ động lòng, nhưng Lý Lăng Duệ vẫn không dám đồng ý với Trần An Tiệp nếu không có sự xác nhận từ người của mình.
“Thái tử điện hạ, chuyện này rất quan trọng, Bổn vương cần phải cân nhắc một chút!” Lý Lăng Duệ nói.
“Có thể” Trần An Tiệp gật đầu: “Vậy làm phiền Vương gia sắp xếp cho ta một chỗ ở.”
“Đương nhiên!” Lý Lăng Duệ vẫy tay gọi một cận vệ tới: “Đưa điện hạ về lều nghỉ ngơi đi!”
“Điện hạ, mời theo ta!” Cận vệ nghiêng người dùng tay làm động tác mời.
Sau khi Trần An Tiệp rời đi, Lý Lăng Duệ lập tức phái người đi tìm người phụ trách tình báo.
Thật ra thì cũng không cần đi tìm, khi người phụ trách tình báo biết được Trần An Tiệp tới, hắn đã chạy ra ngoài lều của
Lý Lăng Duệ để chờ đợi.
Trần An Tiệp vừa rời đi, hắn đã đi theo người của Lý Lăng. Duệ để tiến vào.
“Vương gia, sao Trần An Tiệp lại tới đây?”
Người phụ trách tình báo hỏi: “Có phải núi Ô Đầu đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Vấn đề này không phải ngươi nên cho ta biết đáp án à?” Lý Lăng Duệ nheo mắt hỏi.
“Thuộc hạ biết tội!” Người phụ trách tình báo nói: “Thuộc hạ lập tức phái người đi tới núi Ô Đầu, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Nói xong, hắn hành lễ với Lý Lăng Duệ một cái, rồi xoay người rời đi.
Quân chinh chiến phía Nam và núi Ô Đầu bị ngăn cách bởi kênh Hoàng Đồng, cần phải đi đường vòng từ phía Đông, nhanh nhất cũng phải mất ha, ba ngày mới có thể đi đi về về.
Nhưng điều khiến cho Lý Lăng Duệ cảm thấy bất ngờ là, buổi tối hôm ấy, người phụ trách tình báo đã mang theo hai trinh sát đến tìm hắn.
“Vương gia, sau trận chiến ở núi Ô Đầu, bọn họ ở lại thống kê số người chết và số người bị thương của quân Tần vương, nên sẽ về muộn một chút!”
Người phụ trách tình báo giải thích một tiếng, sau đó nhìn về phá một người lính trinh sát trong đó: “Mau nói cho vương gia biết, núi Ô Đầu đã xảy ra chuyện gì!”
“Vâng!”
Lính trinh sát trả lời một tiếng, sau đó kể lại những chuyện đã xảy ra trên núi Ô Đầu một lần nữa.
Bởi vì lúc quan sát, bọn họ ở cách xa núi Ô Đầu nên không nhìn thấy rõ lắm, nhưng nhìn chung thì cũng giống như những gì Trần An Tiệp đã nói.
Lý Lăng Duệ nghe xong thì không khỏi âm thầm căn môi một cái, trong lòng tràn ngập hối hận.
Nếu biết Kim Phi có thể tìm được biện pháp để đối phó với Hải Đông Thanh, cho dù quân Tân vương không phối hợp. thì hẳn cũng sẽ phát động cuộc tấn công!
Kết quả là, vì để giảm thiểu tổn thất của phe mình và ép buộc Trần An Tiệp phải ra tay trước, đã trì hoãn cho đến tận bây giờ.
Nếu bây giờ tái chiến thì e răng tổn thất sẽ lớn hơn so với lúc trước mạnh mẽ tấn công một mình!
Cũng không biết đánh xong trận này, có bao nhiêu người trong số mấy trăm nghìn quân chinh chiến phía Nam còn có thể còn sống trở về?
“Kim Phi đáng chết, sao ngươi lại có nhiều thủ đoạn như vậy chứ?”
Lý Lăng Duệ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đã đưa ra quyết định.
Sự việc này một lần nữa chứng minh, Kim Phi là kẻ địch mà Đảng Hạng nhất định phải loại bỏ, cho dù quân chỉnh chiến phía Nam có bị tiêu diệt thì cũng phải giam giữ Kim Phi ở kênh Hoàng Đồng mãi mãi.
Nếu để cho Kim Phi quay về Xuyên Thục, thứ chờ đợi Đảng Hạng chỉ có sự diệt vong!
Hiểu được những điều này, Lý Lăng Duệ mở miệng hỏi: “Quân Tần Vương ở núi Ô Đầu còn lại bao nhiêu?”
“Những người có thể tiếp tục chiến đấu đại khái còn có hơn mười nghìn người nữa.” Lính trinh sát trả lời: “Lúc thuộc. hạ rời khỏi núi Ô Đầu, bọn họ đang tập trung lại.”
Câu trả lời của lính trinh sát cũng coi như là đã xác minh được rẵng Trần An Tiệp không hề nói dối.
Lý Lăng Duệ xua tay ra hiệu cho lính trinh sát rời đi, sau đó nói: “Đi gọi Trần An Tiệp tới đây đi!”
Trần An Tiệp vì để chạy đến tìm Lý Lăng Duệ càng sớm càng tốt, đã thức trắng hai ngày hai đêm, hắn cho rằng lính trinh sát của Đảng Hạng phải hai, ba ngày nữa mới quay lại, cho nên lúc này đã ngủ rồi.
Nhưng khi biết được Lý Lăng Duệ muốn gặp mình, Trần An Tiệp vội vàng bò dậy khỏi giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...