Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Dù khinh khí cầu này đã được sửa đổi và hình thể đã trở nên nhỏ hơn nhiều nhưng nó vẫn là một quái vật khổng lồ như cũ.
Từ xa quân Tân Vương trên núi Ô Đầu đã nhìn thấy được.
Lần này họ không có thời gian để xin chỉ thị của cấp trên nên quay người chạy về phía lầu người thuần hóa chim ưng Đông Man đang ở.
Sau chuyện trinh sát vừa rồi, người thuần hóa chim ưng Đông Man đã kiềm chế hơn trước rất nhiều, nghe thấy bên ngoài hô khinh khí cầu hẳn đã vội mặc quần đỡ Hải Đông Thanh chạy ra ngoài.
Người thuần hóa chim ưng thấy khinh khí cầu càng ngày càng gần, đang định thả Hải Đông Thanh ra thì đám người của Trần An Tiệp nhanh chóng bước tới hét lên: "Chờ đã!"
"Sao vậy?" Người thuần hóa chim ưng mày hỏi.
"Nhân viên hộ tống biết chúng ta có Hải Đông Thanh nhưng vẫn cho khinh khí cầu tới đây, ngươi không thấy có vấn đề sao?" Trần An Tiệp hỏi.
"Có lý!" Người thuần hóa chim ưng có vẻ trầm ngâm.
Đúng vậy, nhân viên hộ tống biết họ có Hải Đông Thanh mà vẫn thả khinh khí cầu tới đây thì đúng là có vấn đề thật.
Trần An Tiệp ý thức được mình đã nói rõ ràng như vậy. nhưng người thuần hóa chim ưng vẫn có vẻ mê mang, lòng không khỏi thở dài nhịn không được mà mắng đám người Đông Man ngu ngốc.
Trình độ học vấn của người Đông Man thấp hơn Đại Khang, mặc dù mấy năm gần đây Đại Khang liên tục bị người Đông Man đè xuống đất nhưng trong lòng nhiều học giả Đại Khang vẫn coi thường người Đông Man.
Măng thì mắng nhưng nhắc nhở vẫn cần phải nhắc nhở, dù sao quân Tần Vương vẫn phải nhờ vào Hải Đông Thanh của người Đông Man để chống lại khinh khí cầu.
Thế nên Trần An Tiệp giải thích: "Nếu nhân viên hộ tống dám làm như vậy, tám phần là muốn dùng thủ đoạn lần trước. để oanh tạc Hải Đông Thanh!"
Không thể không nói, Trần An Tiệp có thể được Tân Vương coi trọng cũng là vì đầu óc nhanh nhạy, dù hẳn không phải là con vợ cả nhưng vẫn được Tân Vương lập làm thái tử.
Sau khi nhìn thấy khinh khí cầu, hắn chỉ sửng sốt một chút là đã đoán được kế hoạch của Kim Phi.
Thực ra Kim Phi cũng biết kế hoạch này có thể không giấu được chỉ huy của quân Tần Vương, nhưng y cũng không có ý định đánh lén.
Đây là một âm mưu, cho dù quân Tân Vương biết rõ kế hoạch của y cũng chỉ có thể cho Hải Đông Thanh bay ra, nếu không đội hộ tống sẽ oanh tạc núi Ô Đầu!
"Còn muốn oanh tạc Hải Đông Thanh của ta?" Người thuần hóa chim ưng nghe vậy, mắt đã tràn đầy lửa giận nhưng sau đó lại hiện lên vẻ lo lắng.
Vụ nổ khinh khí cầu lần trước đã khiến Hải Đông Thanh bị thương, phải mất mấy ngày nghỉ ngơi mới hồi phục được.
Hải Đông Thanh chính là mạng sống của hắn, nếu lại xảy ra chuyện, Hải Đông Thanh bị thương hoặc bị nổ chết thì hẳn cũng xong đời!
Nghĩ đến đây, người thuần hóa chim ưng không biết nên làm gì mới phải lại quay đầu nhìn Trần An Tiệp hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là lần này chúng ta không thả Hải Đông Thanh ra?"
Trần An Tiệp lại thâm mắng người thuần hóa chim ưng ngu ngốc, ngoài miệng lại nói: “Khinh khí cầu sắp bay qua, chỉ có Hải Đông Thanh mới có thể xử lý được. Nếu chúng ta không thả nó ra, nhân viên hộ tống ném lựu đạn xuống thì chúng ta sẽ toi đời!"
"Có lý; Người thuần hóa chim ưng gật đầu: "Nhưng nếu thả ra rồi Hải Đông Thanh bị nổ chết thì sao?"
“Cái này..." Trần An Tiệp cũng vào ngõ cụt.
Lần này Kim Phi vẫn sử dụng chiêu cũ, để họ có nhìn ra được hay không thì vẫn phải thả Hải Đông Thanh ra.
Nhìn khinh khí cầu càng ngày càng gần, suy nghĩ của Trần An Tiệp nhanh chóng thay đổi: "Như vậy, ngươi để Hải Đông Thanh bay qua trước sau đó nó sắp đến gần thì gọi về!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...