Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Nữ quân y giải thích: "Hắn có thể chống đỡ chạy về đến đây, đã là chuyện vô cùng may mắn rồi, ta kêu hẳn đi tới phòng điều trị, nhưng hắn nhất định phải kiên trì tới khi báo. cáo được tình hình của quân địch cho ngài trước..."

"Nhanh chóng đưa hắn đi cứu chữa!” Kim Phi nhíu mày nói: "Dù như thế nào, cũng phải bảo toàn tính mạng của hẳn!"

“Vâng!" Nữ quân y cúi chào Kim Phi một cái, sau đó để nhân viên hộ tống khiêng lính trinh sát đi.

Lúc này Kim Phi mới phát hiện, mặt đất phía dưới cáng cứu thương đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Kim Phi lặng lẽ thở dài, nhíu mày đi đến phía trước bản đồ.

Lúc Tả Phi Phi chạy tới, lập tức phát hiện bầu không khí trong phòng chỉ huy rất ngột ngạt, ngay cả Hầu Tử và Trần Phượng Chí luôn ầm ï, lúc này cũng an tĩnh.

Tả Phh Phi nhìn thoáng qua Kim Phi đứng trước bản đồ, lặng lẽ đi đến bên cạnh Khánh Mộ Lam, nhỏ giọng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Kim Phi nhìn chăm chằm vào bản đồ mười mấy phút rồi mới xoay người lại nhìn về phía Hầu Tử: "Hầu Tử, ngươi tự mình dẫn một đội người đi thăm dò rõ ràng tình hình bên phía quân Tần Vương rốt cuộc thế nào!"


"Rõ!" Hầu Tử thẳng sống lưng, chào một cái: " Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Trần Phượng Chí há to miệng, muốn đi cùng với Hầu Tử, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Mỗi ngành đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, tiểu đoàn Thiết Hổ am hiểu tiến công và công kích, chứ không phải thâm nhập trinh sát, bọn họ đi theo Hầu Tử qua đó, ngược lại sẽ gây cản trở.

Hầu Tử nhíu mày nhìn về phía Trần Phượng Chí, xoay người rời đi.

Lúc đi tới cửa, anh ta nghe thấy Kim Phi nhắc nhở: "Đừng đi đường chính!"

Giữa kênh Hoàng Đồng và núi Ô Đầu chỉ có một con đường chính có thể đi, lính trinh sát xuất phát trước đó định đi qua núi Ô Đầu rồi chia ra hành động, kết quả lại gặp lính trinh sát của đối phương mai phục ở núi Ô Đầu, chỉ có một người chạy về được!

Biết rõ kẻ địch đã mai phục ở đó, không cần Kim Phi nhắc nhở, Hầu Tử cũng sẽ không đi đường chính nữa.

Nhưng biết Kim Phi đang quan tâm mình, Hầu Tử quay đầu nhếch môi cười một tiếng với Kim Phi: "Tiên sinh cứ yên tâm!"


"Tiên sinh, mặc dù bình thường Hầu Tử không đáng tin cậy, nhưng trước giờ làm chính sự chưa từng dây dưa, không dứt khoát, núi Ô Đầu lớn như vậy, chúng ta còn có kính viễn vọng, anh ta sẽ không sao đâu."

Đại Tráng nhìn bóng lưng Hầu Tử, an ủi. Kim Phi nhìn Đại Tráng một chút, không nói tiếp.

Bởi vì y biết, Đại Tráng không phải đang an ủi y, mà đang an ủi chính mình.

Mặc dù bình thường hôm nào Đại Tráng cũng cãi nhau, đánh nhau với Hầu Tử, nhưng tình cảm của hai người lại rất sâu đậm.

"Lương ca, thông báo cho quân số sáu, quân số tám đi tới cửa Nam tập kết, chờ Hầu Tử thăm dò rõ ràng, nếu có cơ hội, lập tức xuất phát đi cướp đoạt núi Ô Đầu!"

Kim Phi lạnh giọng giao phó: "Nếu như không có cơ hội, thì kêu quân số sáu và quân số tám giúp đỡ quân số bảy, đóng giữ ở cửa hang phía Naml"

Tiêu cục Trấn Viễn phát triển đến bây giờ, nhân số đã vượt qua mười vạn người, trước kia đơn vị tối cao là cấp đoàn, hiện tại đã phát triển đến cấp quân.

Hiện giờ, Kim Phi chính là quân trưởng duy nhất của tiêu cục, Trương Lương là quân phó.

Trước đó, đối tượng phòng thủ trọng điểm là quân Đảng Hạng chỉnh chiến phía Nam ở phía bắc, quân chủ lực của quân Thục cũng tập kết ở phía bäc kênh Hoàng Đồng, cửa hang phía Nam chỉ có một lực lượng quân số bảy.

Địa hình cửa hang phía Nam vốn không thích hợp phòng. thủ băng cửa hang phía Bắc, hiện tại quân Tân Vương đến núi Ô Đầu, chắc chắn không thể để một mình quân số bảy đóng giữ ở cửa hang phía Nam.

"Rõ!" Trương Lương nhanh chóng đi ra ngoài, tự mình đi thông báo cho quân số sáu và quân số tám chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui