Tuy đã sau nửa đêm, nhưng trong phòng chỉ huy tác chiến vẫn đèn đuốc sáng trưng, lúc Kim Phi đến, mấy người Trương Lương, Đại Tráng, Hầu Tử cũng đến.
Có một cái cáng cứu thương đặt trên mặt đất, một người lính trinh sát năm trên cáng cứu thương, nữ quân y đang xử lý vết thương ở đùi cho anh ta.
Sắc mặt người lính trinh sát tái nhợt, nhưng khi thấy Kim Phi đến, không đợi hỏi thăm đã sốt ruột nói: "Tiên sinh, quân Tần Vương đến núi Ô Đầu rồi!"
“Đến núi Ô Đầu rồi sao?" Sắc mặt Kim Phi không khỏi trở nên nặng nề.
Thấy lính trinh sát quay lại nhanh như vậy, trước khi đến, Kim Phi đã đoán được kết quả, nhưng không ngờ quân địch đã đến núi Ô Đầu rồi!
Núi Ô Đầu cách kênh Hoàng Đồng khoảng bốn mươi dặm, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công.
Lúc lập kế hoạch tác chiến, Kim Phi từng cân nhắc đến chuyện có nên đặt doanh trại ở núi Ô Đầu không, nhưng bởi vì kênh Hoàng Đồng có quặng mỏ có thể chắn gió và dự trữ đầy đủ nước, cuối cùng Kim Phi đã lựa chọn kênh Hoàng Đồng.
Ở giữa kênh Hoàng Đồng và núi Ô Đầu, chỉ có một con đường có thể đi, quân Tân Vương chiếm cứ núi Ô Đâu, đã phá hủy đường rút lui về phía nam của Kim Phi.
Đến lúc đó, phía bäc là quân Đảng Hạng chinh chiến phía nam do Lý Lăng Duệ dẫn đầu, phía nam là quân Tân Vương, kênh Hoàng Đồng đã hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh nam bắc giáp công, ngoại trừ đi con đường núi nhỏ về phía tây thì không còn con đường nào khác có thể đi.
Đường núi nhỏ đi về phía tây dẫn tới mỏ than, thật ra trước kia cũng không có đường, sau này Kim Phi ra lệnh cho tù binh và tội phạm đi khai thác mỏ nên mới miễn cưỡng làm một con đường
Rất nhiều chỗ trên con đường núi nhỏ này chỉ rộng hơn một mét, đội vận chuyển dùng xe đạp vận chuyển than đá qua đó cũng phải xếp hàng đi, mấy vạn quân Thục muốn rời đi từ con đường núi nhỏ này, cho dù không có ai ngăn cản thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian!
Hơn nữa điểm cuối của đường núi là mỏ than, chạy tới đó cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên, một khi đường lui bị phá hỏng, thì tình cảnh của đám người Kim Phi sẽ nguy hiểm hơn khi ở thành Du Quan lúc trước!
Bởi vì phía đông thành Du Quan là biển, cho dù bị giáp công nam bắc, Kim Phi còn có thể thông qua mặt biển để vận chuyển vật tư đến thành Du Quan, thế nhưng hai bên đông tây của kênh Hoàng Đồng đều là vách núi cao ngất, không thể đưa được thứ gì vào!
Lúc ấy, Kim Phi đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng y biết hiện tại việc đã đến nước này, tức giận và gấp gáp không thể giải quyết bất cứ chuyện gì, thế nên ép. buộc mình phải tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi: "Bọn hẳn có bao nhiêu người?"
"Khi chúng ta phát hiện bọn hản, trời đã tối đen, lúc đầu đội trưởng muốn mang chúng ta đi qua trinh sát, nhưng mà còn chưa kịp tới gần thì đã bị lính trinh sát của bọn hẳn phát hiện.
Lính trinh sát nói: "Mặc dù không thấy được nhân số cụ thể, nhưng khi chúng ta đánh nhau với lính trinh sát của đối phương, bọn hẳn đốt rất nhiều bó đuốc, bó đuốc gần nhất và bó đuốc xa nhất cách nhau mấy dặm, đội trưởng phán đoán ít nhất có hơn mười ngàn người!"
Nói đến đây, đôi mắt lính trinh sát đỏ lên: "Bọn họ giống như đoán được chúng ta định rời đi, nên đã sớm mai phục, chúng ta ở cuối đội ngũ, suýt chút nữa bị bao vây, đội trưởng dẫn theo các huynh đệ ngăn cản quân địch, để ta trở về báo. tin...
"Ít nhất có hơn mười ngàn người sao?"
Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Kim Phi càng thêm nặng nề.
Lúc đầu y nghĩ nếu như nhân số của quân Tần Vương không nhiều, sẽ lập tức phái người tập kích ở núi Ô Đầu, khống chế cứ điểm này trong tay mình, thế nhưng lính trinh sát lại nói quân Tân Vương ít nhất có hơn mười ngàn người...
Địa hình núi Ô Đầu quá hiểm trở, mà còn dễ thủ khó công, dù quân Tân Vương không đánh, thì hơn vạn người dựa vào. ưu thế địa hình, quân Thục cũng rất khó tiến lên!
Kim Phi còn đang muốn hỏi lại, lính trinh sát lại đột nhiên ngã về phía sau, hôn mê bất tỉnh.
"Tiên sinh, trên đùi và vai trái của hắn đều trúng tên, mũi tên trên đùi hẳn đã đâm rách mạch máu, mặc dù trên đường đã tạm thời buộc lại đùi, nhưng vẫn mất rất nhiều máu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...