Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Người nhiều là bản lĩnh của Vương gia bọn ta, có bản lĩnh thì các ngươi cũng triệu tập người đi”, phó tướng nói.
“Có thể tạo ra đại bác cũng là bản lĩnh của tiên sinh nhà †a, có bản lĩnh các ngươi cũng làm đi”, Lý Địch trả lại lời cho. phó tướng.
Phó tướng cứng đờ nói: “Chẳng phải Kim Phi sắp đến rồi đó sao? Chờ đại quân của bọn ta san bằng doanh trại của các ngươi, bắt được Kim Phi, xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa hay không”.
Hắn vẫn chưa biết Kim Phi đã ở đại doanh quân Thục rồi, còn tưởng Kim Phi vẫn đi theo tiểu đoàn Thiết Hổ, ở kênh Lạc Dương.
“Chỉ dựa vào đám người các ngươi mà cũng muốn bắt được tiên sinh bọn ta à? Năm mơ đi!”
Lý Địch nhìn phó tướng như nhìn một kẻ ngốc, sau đó quay sang nhìn Lý Lăng Duệ: “Lục Vương gia, đã cho các ngươi cơ hội, nếu ngươi đã không quý trọng, không muốn rút quân thì thôi vậy, chúng ta kiếm thật súng thật trên chiến trường vậy.
Nhưng trước đó bên ta yêu cầu các ngươi giao các nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt giữ vô cớ ra”.
Nghe đến đây, cuối cùng Lý Lăng Duệ cũng đã hiểu ý đồ thật sự của việc Lý Địch đến đây thương lượng rồi.
Khuyên đầu hàng gì đó đều là giả, đòi con tin mới là thật. “Ngươi về nói với Kim Phi, đừng mong chờ chuyện này”.
Lý Lăng Duệ không do dự từ chối yêu cầu của Lý Địch.
Đùa à, ai nghiên cứu tình báo của Kim Phi đều biết y là một người trọng tình trọng nghĩa, thế nên các nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt giữ đều là những người quan trọng trong tay Đảng Hạng, sao hắn có thể giao lại đám người đó chỉ với một câu nói của Lý Địch chứ?
“Lục Vương gia đừng vội từ chối mà”, Lý Địch bình tĩnh nói: “Nếu ta đã đến rồi thì chäc chăn sẽ không chỉ muốn đưa người về bằng những lời nói suông, chúng ta trao đổi con tin thì thế nào?”
“Trao đổi con tin?”, Lý Lăng Duệ nhíu mày.
“Phải, đổi nhân viên hộ tống của bọn ta với đám người An Mặc Nguyên, Lục Vương gia hời rồi”.
Nói rồi Lý Địch lấy tờ giấy từ trong túi ra, ném cho người phụ trách tình báo.
Người phụ trách tình báo mở tờ giấy ra, chỉ đọc lướt nhanh qua rồi vội đưa tờ giấy cho Lý Lăng Duệ.
Mặc dù chỉ đọc lướt qua nhưng sắc mặt hắn đã cực kỳ khó coi rồi.
Vẻ mặt Lý Lăng Duệ cũng như thế. Thật ra sau khi đội vận chuyển bị bắt, Lý Lăng Duệ và người phụ trách tình báo vẫn luôn lo Kim Phi phát hiện ra đám người An Mặc Nguyên, sau đó đe dọa họ.
Nhưng họ vẫn có chút hy vọng, nghĩ không chừng Kim Phi sẽ phát hiện sự đặc biệt của Tả Lang Vệ.
Tiêu cục Trấn Viễn rất ít khi xử lý tù binh, thế nên sau khi Tả Lăng Vệ bị bắt, có lẽ sẽ tạm thời bị nhốt.
Theo kế hoạch của Lý Lăng Duệ, đợi đến khi đánh bại quân Thục, lúc quân Thục rút lui chắc chắn sẽ không dẫn theo tù binh mà chỉ cứu Tả Lang Vệ là được.
Bây giờ nhìn thấy danh sách, tia hy vọng cuối cùng của Lý Lăng Duệ bị cắt đứt.
Chuyện hẳn lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi.
Nhưng Lý Lăng Duệ vẫn không cam lòng, lạnh lùng nói: “Đàn ông Đảng Hạng là người không tham sống chết, nếu đã bị các ngươi bắt được thì mặc cho các ngươi xử lý, người sợ không phải là đàn ông Đảng Hạng ta”.
“Lục Vương gia khí phách thật”.
Lý Địch giơ ngón cái lên với Lý Lăng Duệ: “Không biết đám đại nhân trên triều đường và bộ lạc Häc Chuẩn có nghĩ vậy không nhỉ?”
Nghe thế khí thế của Lý Lăng Duệ trở nên yếu dần.
Căn cơ của Hoàng đế mới vốn đã không ổn định, có thể phát động được cuộc chỉnh chiến phía Nam đã khá miễn cường rồi, nếu Kim Phi còn lấy con cháu quyền quý trong Tả Lang Vệ để bắt chẹt thì triều đường Đảng Hạng sẽ hỗn loạn.
Nhưng cứ đồng ý với yêu cầu của Kim Phi như thế, Lý Lăng Duệ lại không cam lòng.
Lý Lăng Duệ trước giờ luôn quyết đoán, lúc này cũng hơi do dự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...