Khe núi nơi xảy ra vụ nổ cách ba dặm về phía tây bắc doanh trại quân Thục, tuy cách doanh trại Đảng Hạng gần hơn một chút, nhưng cũng không cách quá xa doanh trại quân Thục.
Tại sao người Đảng Hạng tổn thất nặng nề, doanh trại quân Thục lại không phải chịu ảnh hưởng gì quá lớn?
Trừ mấy đài quan sát chịu rung chấn nên lung lay sắp đổ, còn lầu trại lại chẳng bị lật đến một cái?
Kim Phi nghe Trương Lương hỏi xong mỉm cười mà hỏi lại: “Chẳng lế các ngươi không để ý tới khe núi đó chạy theo hướng nào sao?”
“Hướng chạy của khe núi sao?” Trương Lương giơ ống nhòm lên nhìn về phía khe núi, sau đó lộ ra biểu cảm bừng tỉnh: “Ta biết rồi!"
Khe núi kia chạy theo hướng đông bắc - tây nam, phía tận cùng ở hướng tây nam, mà lối vào ngay thẳng doanh trại của Đảng Hạng!
Sau khi xảy ra vụ nổ, sóng xung kích cùng tiếng nổ mạnh đã bị thế núi trái, phải, sau ngăn chặn, chỉ còn duy nhất phía lối vào khe núi có thể truyền sóng xung kích ra ngoài.
Cho nên doanh trại quân Thục và quân Đảng Hạng đều chịu rung chấn như nhau, nhưng hậu quả phải chịu do sóng xung kích va tới thì lại khác nhau một trời một vực!
“Tiên sinh thật lợi hại!” Trương Lương thành tâm tán thưởng.
Kim Phi không chỉ nhấn mạnh một lần rằng, khi đánh giặc. cần lợi dụng tất thảy ưu thế, dùng cái giá thấp nhất để giết được nhiều kẻ địch nhất.
Trương Lương vẫn nghĩ rằng mình đã học đủ rồi, thậm chỉ thỉnh thoảng còn thấy mình không thua kém mấy so với Kim Phi.
Nhưng bây giờ anh ta mới thấy rõ sự chênh lệch giữa bản thân và Kim Phi.
Thời gian anh ta tới Hi Châu lâu hơn Kim Phi nhiều, nhưng cho tới tận bây giờ anh ta cũng không để ý tới khe núi nhỏ tầm thường kia, càng chưa từng nghĩ tới một cái khe núi nhỏ như vậy lại có tác dụng lớn đến thế, có thể tạo thành ảnh hưởng tới nhường này!
Thật ra, nói tới cùng thì đây cũng là do sự khác nhau về tri thức tích lũy, tạo thành chênh lệch trong nhận thức.
Mặc dù rất nhiều người đều phỉ nhổ răng trường học chỉ dạy toàn kiến thức vô dụng, ví dụ như khi đi mua thức ăn đâu cần dùng tới hàm số, rửa bát cũng chẳng cần cân nhắc tới kiến thức hóa học, nhưng kiếp trước Kim Phi đi học hơn hai mươi năm, đọc nhiều sách như vậy cũng đâu phải là để chơi!
Thấy khe núi nhỏ, Kim Phi có thể lập tức nghĩ tới sóng âm, sóng xung kích,... rất nhiều kiến thức, còn có thể tính ra thời gian bắn đạn đại bác và thời gian đốt kíp nổ.
Còn Trương Lương trước đó chỉ là một người mù chữ, trong đầu căn bản không có những kiến thức lí thuyết làm cơ: sở thì sao có thể nghĩ ra biện pháp như vậy được?
“Lương ca, chờ đánh giặc xong, trở về nhớ phải học tập thật nhiều vào.”
Kim Phi vỗ bả vai của Trương Lương, cười nói: “Không chỉ phải học binh pháp, kiến thức về khoa học tự nhiên cũng rất cần thiết.”
“Đã biết ạ!” Trương Lương gật đầu thật mạnh.
Trước đó anh ta đặt trọng tâm vào việc học chữ và binh pháp, cũng không quá hứng thú với số học và vật lí.
Bây giờ, dưới sự nhắc nhở của Kim Phi, anh ta hạ quyết tâm sau khi trở về sẽ học bổ túc một chút kiến thức khoa học tự nhiên.
“Tiên sinh, tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Đại Tráng hỏi.
“Không làm gì cả”, Kim Phi lắc đầu, hướng mắt nhìn về phương bắc: “Tiếp theo cứ xem Lý Địch đi!”
Những việc có thể y đã làm xong, tiếp theo đây có thành công hay không thì phải trông cậy vào năng lực của Lý Địch.
Trên đài quan sát số sáu ở doanh trại Đảng Hạng.
Dẫu sao nơi xảy ra vụ nổ cũng cách khá xa, sau mấy phút nghỉ ngơi, ba người Lý Lăng Duệ cũng dần khôi phục lại thính giác.
Tâm trạng cũng đã bình phục lại.
Mặt Lý Lăng Duệ đầy vẻ nghiêm trọng nhìn về phía Lý Địch: “Đây chính là vũ khí mới của Kim Phi sao?”
“Đúng vậy!” Lý Địch tự hào gật đầu: “Thế nào? Lục vương gia có hài lòng hay chăng?”
Nói xong, cậu bé lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, vũ khí mới này gọi là đại bác!”
Thật ra thì Lý Địch cũng không ngờ uy lực của đạn nổ lần này lại lớn như vậy, điều này giúp cho cậu bé vững tin hơn vào cuộc đàm phán tiếp theo!
“Đại bác...” Lý Lăng Duệ nheo mắt, hừ rồi nói: “E rằng đại bác như thế này, Kim Phi cũng chẳng có được bao nhiêu cái nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...