"Ta đoán các ngươi ngoại trừ số vũ khí đêm qua tấn công đội vận chuyển thì chỉ còn lại không đến hai trăm vũ khí. Những gì ngươi khoe ra trước trận chiến sáng nay hẳn là toàn bộ tài sản của Kim Phi đúng không?"
Người phụ trách tình báo khinh thường nói: “Chỉ một ít súng kíp như thế mà muốn ngăn cản chúng ta sao?”
Nghe được người phụ trách tình báo nói như vậy, Lý Lăng Duệ cũng không nhịn được nhìn chằm chằm Lý Địch, hy vọng từ vẻ mặt của Lý Địch nhận ra điều hữu dụng gì đó.
Đáng tiếc Lý Địch hoàn toàn không mắc bẫy, vẻ mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Nếu ngươi nghĩ như vậy thì ta cũng không có biện pháp gì, ngươi vui là được!"
"Cố làm ra vẻ huyền bí!" Người phụ trách tình báo hừ lạnh: "Chờ đến lúc đại quân của chúng ta tấn công, sẽ có lúc khiến các ngươi phải khóc!"
"Vậy các ngươi cứ thử xeml"
Sắc mặt Lý Địch cũng lạnh lùng hơn một chút: “Thật ra ông đây cũng không ngại nói cho các ngươi biết, súng kíp chỉ là món khai vị do tiên sinh của bọn ta chuẩn bị thôi, một khi đánh thật, các ngươi hãy đợi ăn đòn đi.”
Xuyên Thục là một địa phương thần kỳ, ngôn ngữ của Xuyên Thục lại càng là một loại ngôn ngữ thần kỳ.
Lý Địch không phải người Xuyên Thục, nhưng mới ở Xuyên Thục mấy tháng đã học được rất nhiều lời lẽ của Xuyên Thục.
Nói đến phấn khích, cậu bé lập tức bắt chước người dân Xuyên Thục và tự gọi mình là ông đây.
Lý Lăng Duệ là hoàng tử Đảng Hạng, cho tới bây giờ trừ Lý Kế Sơn, không một ai dám tự xưng như vậy trước mặt hẳn.
Nếu như ở Đảng Hạng, Lý Địch dám nói chuyện như vậy với Lý Lăng Duệ thì đầu lưỡi sớm đã bị rút ra từ lâu.
Nhưng hiện tại Lý Lăng Duệ giống như không nghe thấy, sự chú ý của hắn đều bị thu hút bởi những thông tin mà Lý Địch nói ra.
Dù biết rất khó để moi được thông tin hữu ích nào từ Lý Địch, nhưng hẳn vẫn không nhịn được hỏi: “Ý ngươi là ngoài súng kíp ra, Kim Phi còn có vũ khí mới ư?”
“Đương nhiên, nếu không vì sao Bệ hạ lại để tiên sinh đích thân ra chiến trường chứ?” Lý Địch liếc mắt nhìn Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ và người phụ trách tình báo nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy trong ánh mắt đối phương có chút bất an.
Đúng vậy, mọi người đều biết tầm quan trọng của Kim Phi, nếu Cửu công chúa dám để Kim Phi tới tiền tuyến thì nhất định phải có thứ gì đó để ỷ lại.
Chẳng lẽ Kim Phi còn có vũ khí mới thật ư?
“Vũ khí mới của Kim Phi là gì?” Người phụ trách tình báo. hỏi.
Hắn cũng biết khả năng Lý Địch trả lời rất thấp, nhưng hỏi cũng không tốn tiền, Lý Địch muốn trả lời thì trả lời, không muốn trả lời thì thôi.
Nhưng ai ngờ, Lý Địch thở dài: “Dù Đảng Hạng các ngươi đã từng bắt ta làm nô lệ, nhưng ta vẫn không đành lòng nhìn người dân vô tội phải chịu đau khổ. Tiên sinh của chúng ta cũng là người có tấm lòng nhân hậu, nên ta cầu xin ngài ấy cho các ngươi một cơ hội khác!”
Người phụ trách tình báo nghe xong hai mắt trợn trắng.
Hẳn từng xem báo cáo của trận Thanh Thủy Cốc, Kim Phi đã dùng phương trận Macedonia và máy bắn đá, quân Đảng Hạng bị giết cho đến khi máu chảy thành sông, máu và nước: tụ lại ở vùng trũng, xác chết trôi nổi!
Trận chiến với Đan Châu ở dốc Đại Mãng cũng xảy ra tương tự như vậy, xác của quân Đan Châu cũng rải rác khắp nơi
Quân Đảng Hạng bị bät ở Thanh Thủy Cốc cuối cùng cũng còn sống sót khá nhiều, nhưng trong trận chiến giữa quân Đan Châu và dốc Đại Mãng, rất ít quân Đan Châu sống sót trở về.
Ngươi nói người như vậy là người có tấm lòng nhân hậu mà không ngượng mồm ư?
Nhưng người phụ trách tình báo không ngăn cản Lý Địch mà tỏ ý để cậu ta nói tiếp.
"Sau khi ta khổ sở cầu xin, tiên sinh đồng ý cho các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng!"
Lý Địch nói: “Bọn ta có thể cho các ngươi chiêm ngưỡng vũ khí mới của tiên sinh một lần, nếu như bây giờ các ngươi rút quân, sau đó tiếp tục thực hiện cam kết bồi thường, tiên sinh có thể bỏ qua những hiềm khích lúc trước, tiếp tục bán muối tỉnh, vải vóc và nhu yếu phẩm hàng ngày cho các ngươi!
Nếu các ngươi còn u mê cố chấp, tiên sinh sẽ không nương tay, tiếp theo đây sẽ triển khai chiến dịch tấn công dữ dội!”
Lý Lăng Duệ tự động bỏ qua những gì Lý Địch nói phía trước và sau, nắm bắt những điểm mấu chốt, phấn khích hỏi: "Các ngươi sẵn sàng khoe vũ khí mới của Kim Phi sao?"
“Lời tiên sinh nói là vàng ngọc, một khi đã đồng ý với ta, nhất định sẽ thực hiện, không giống người nào đó, lời đã nói ra giống như bát nước hất đi!" Lý Địch cười lạnh nói.
Lý Lăng Duệ không thèm để ý đến lời giễu cợt của Lý Địch, nhìn chăm chằm hỏi: “ Vũ khí gì? Khi nào sẽ bày ra? Sẽ bày ra như thế nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...