Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Trong trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi chỉ huy ba ngàn quân Thiết Lâm đánh bại mấy chục ngàn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng, tuy không thể gọi là lấy một đánh bại trăm quân, nhưng tuyệt đối có thể lấy một địch mười.
Càng quan trọng hơn là khi đó, Kim Phi vừa mới nắm giữ quân Thiết Lâm, cũng là lần đầu tiên ra chiến trường, hoàn toàn có thể coi là người mới.
Mà bây giờ Kim Phi đã trải qua hai năm tập luyện, nếu cộng thêm việc tiêu diệt thổ phỉ, không biết đã chỉ huy qua bao nhiêu trận chiến, hoàn toàn đã trưởng thành rồi.
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn với tư cách là đội quân mà Kim Phi bỏ bao công sức và nguồn lực để bồi dưỡng, bất kể là trang bị hay sức chiến đấu tổng thể cũng mạnh hơn nhiều so với quân Thiết Lâm lúc trước.
Thật ra loại đàm phán này, có lúc là khoác lác lẫn nhau, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào cũng không được để cho. đối phương kiêu ngạo, nhất định phải áp đảo khí thế của đối phương.
Cho nên khi người phụ trách tình báo thấy Lý Lăng Duệ không lên tiếng, hắn chủ động mở miệng lần nữa: “Kim Phi đã lợi dụng sơ hở của Thanh Thủy Cốc, không cần sức mà vẫn thắng”
“Đúng vậy. Lúc các ngươi đánh vương thành cũng nhờ có phi thuyền thôi, bây giờ phi thuyền của các ngươi còn dám bay sao?”
Phó tướng cũng đi theo bênh vực: “Bây giờ các ngươi thử đánh quân Đảng Hạng của bọn ta xem, đừng nói tám trăm người đánh tới vương thành, để Kim Phi dẫn tám chục ngàn quân, xem y liệu có dám bước qua biên giới của bọn ta không?”
“Các vị không chỉ lừa mình, dối người, xem ra trí nhớ cũng không tốt lắm.”
Lý Địch cười nhạo nói: “Hay là nói các vị còn chưa nhận được tin tức, không biết ngày hôm qua, một trăm người của bọn ta đã giết hết đội vận chuyển của các ngươi, còn bắt sống vài ngàn người?”
Khụ khụ!
Lý Lăng Duệ tức giận đến mức ho khan một tiếng.
Trận chiến ở Thanh Thủy Gốc và trận tám trăm nhân viên hộ tống công kích vương thành là một sự sỉ nhục, trận chiến tối qua cũng là một sự sỉ nhục lớn!
Hơn nữa, điều sỉ nhục đó còn phát sinh dưới sự chỉ huy của Lý Lăng Duệ.
Hiện tại Lý Địch nhắc đến chuyện đó là đang vả một cái tát vào mặt Lý Lăng Duệ.
Lý Địch không thèm để ý đến ánh mắt giết người của ba người Lý Lăng Duệ, lại nói: “Đúng rồi, có thể các ngươi sẽ nói, trận chiến tối hôm qua là do chúng ta sử dụng vũ khí mới, thẳng không cần dùng vũ lực!”
"Chẳng lế không đúng sao? Tối hôm qua các ngươi nếu không phải dùng..."
Người phụ trách tình báo nói đến đây cũng bị kẹt, hắn đến giờ còn không biết vũ khí tối qua tên gọi là gì.
Lý Địch cười nhắc nhở: “Ngươi đang nói đến thứ có thể lập tức đánh bại hàng trăm bao cát, đánh một cái thì chẳng khác nào một trận mũi tên phóng ra, nạp đầy nhanh, sức sát thương cũng lớn đó à? Ồ, đó là thứ mà tiên sinh của bọn ta mới sáng chế ra, gọi là súng kíp.”
“Ai cần ngươi giải thích cặn kẽ như vậy? Ngươi cố ý khoe khoang đúng không?”
Người phụ trách tình báo trong lòng điên cuồng mắng nhiếc, ngoài miệng lại nói: “Nếu đêm qua các ngươi không dùng súng kíp thì sao dám đến tấn công đội vận chuyển?
"Bây giờ bọn ta làm ra súng kíp là dùng để đánh giặc, tại sao lại không dùng?"
Lý Địch nhìn người phụ trách tình báo như một kẻ ngốc: “Không chỉ tối hôm qua bọn ta dùng, những cuộc chiến tiếp. theo bọn ta đều sẽ dùng!”
“Sợ rằng các ngươi cũng không có nhiều súng kíp đến thế?” Người phụ trách tình báo không chịu nhận thua.
"Ngươi đoán xem?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...