Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Có lẽ Hắc Qua Tử vô tình làm nổ lựu đạn.”
Thủ lĩnh Hắc Vân đang an ủi cháu trai cũng như đang an ủi bản thân mình.
Đúng như những gì A Mai đã nghĩ, mặc dù người Đảng Hạng đã thu giữ được một số lựu đạn trong lần bao vây tiêu cục Trấn Viễn, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm.
Cũng may Lý Lăng Duệ rất coi trọng lần phục kích này nên đã phê duyệt cho bộ lạc Hắc Vân năm rương.
Trong năm rương này cũng chỉ mới có 200 quả lựu đạn nên hiển nhiên bộ lạc Hắc Vân không dám lấy ra thử nghiệm nhiều.
Thủ lĩnh chọn ra mấy thân tín để mỗi người ném mấy quả, thế là đã tính huấn luyện xong.
Nên dưới tình huống này, chuyện kích nổ nhầm cũng không phải là không thể.
Người cháu trai còn muốn hỏi thêm, nhưng khi thấy thủ lĩnh hung hăng trừng mắt nhìn mình là đã vội ngậm miệng lại.
Lúc này thủ lĩnh Hắc Vân mới thu ánh mắt lại.
Ông ta cũng đâu có bị điếc nên tất nhiên nghe thấy tiếng lựu đạn nổ.
Nhưng ông ta vẫn luôn ở trong khe núi, cháu trai ông ta không biết chuyện gì đã xảy ra thì chẳng lẽ ông ta biết sao?
Hỏi tới hỏi lui lại khiến lòng quân rối loạn!
Hai đứa con trai của thủ lĩnh Hắc Vân đều đã chết hết, vốn ông ta muốn bồi dưỡng cho đứa cháu trai này thừa kế nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy nó có hơi ngu ngốc, dự định trở về sẽ xem đứa cháu trai khác.
Ngay khi thủ lĩnh Hắc Vân đang nghĩ tới những đứa cháu trai khác của mình, bỗng nghe thấy một tràng tiếng huýt sáo vang lên trong không trung.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy hàng chục chấm đen từ trên trời rơi xuống!
"Không hay rồi, là lựu đạn!"
Hộ vệ của thủ lĩnh Hắc Vân lập tức phản ứng, muốn kéo thủ lĩnh đi.
Tiếc là đã chậm. Những quả lựu đạn liên tục rơi xuống, âm ầm nổ mạnh!
Cát sắt lẫn trong lựu đạn bắn ra khắp nơi như mưa đạn, những người Đảng Hạng xung quanh gần như đã bị khoét thành cái rổ.
Thủ lĩnh Hắc Vân cũng không thể may mắn thoát được, ít nhất đã bị mười mấy mảnh cát sắt bắn vào mặt và cổ, chết không trân trối!
Người Đảng Hạng nào không bị ảnh hưởng gì ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy cách đó mấy chục thước giữa sườn núi, không biết lúc nào đã xuất hiện một người và trước mặt anh ta có một cái giá nhỏ đặt trên đá.
Người này mặc bộ quần áo màu vàng đất, trông giống hệt như màu của cục đá.
Nếu anh ta không chủ động đứng lên thì đúng là người Đảng Hạng không thể tìm được.
Thực ra trước khi thủ lĩnh Hắc Vân vào trong khe cũng đã cho người đi kiểm tra khu vực xung quanh trước khi vào núi, nhưng nhân viên hộ tống đã thoát được nhờ vào bộ đồ này.
Sử dụng môi trường để ngụy trang cũng là môn bắt buộc trong doanh trại trinh sát.
Nhân viên hộ tống trinh sát này đã bò mãi trên sườn núi mấy ngày đêm, cũng đã tìm hiểu rõ ràng tình hình của bộ lạc Hắc Vân.
Kể từ khi nghe thấy tiếng nổ của Hầu Tử, anh ta đã bắt đầu lắp ráp máy bắn đá mini.
Sợ bị người Đảng Hạng phát hiện, anh ta đã lắp ráp rất cẩn thận và chậm rãi.
May mắn thay, anh ta đã lắp ráp xong trước khi người Đảng Hạng rời khỏi khe núi, lại còn xử lý được thủ lĩnh Hắc Vân như mong muốn!
Nhưng cũng vì thế mà anh ta đã lộ tẩy!
“Người đâu, bắt lấy hắn cho tai”
Xa xa, một tiểu thủ lĩnh tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng khi thấy thủ lĩnh mình đã bị giết.
Theo tiếng ra lệnh của hắn, hàng trăm binh lính Đảng Hạng giơ đao lao về phía sườn núi.
Các cung thủ cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, mà đổi hướng bắn về phía sườn núi.
Trinh sát hộ tống cũng không dám sơ suất, ném xuống một quả lựu đạn khói rồi nhanh chóng leo lên núi.
Nhưng trước khi lên đến đỉnh núi, người trinh sát đột nhiên dừng lại quay đầu mỉm cười với người Đảng Hạng ở khe núi.
Cách đó ba bốn dặm về phía nam, Khánh Mộ Lam và đám người Trần Phượng Chí cũng nghe thấy tiếng lựu đạn nổ mạnh, tất cả đều cùng lúc quay đầu nhìn về phía bắc.
Chỉ thấy một đám khói đen bốc lên theo khe núi.
Nhưng cụm khói đen này còn nhỏ hơn cụm khói của Hầu Tử vừa làm ra nhiều, tiếng nổ cũng nhỏ hơn và mặt đất cũng chỉ rung chuyển nhẹ.
Khánh Mộ Lam đang định hỏi Hầu Tử xảy ra chuyện gì, thì đã nhìn thấy một khinh khí cầu màu đen đang dần bay lên trên bầu trời phía bắc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...