Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
"Người được ông trời phù hộ?"
Tả Phi Phi hỏi: "Có ý gì?"
"Chỗ này chim không thèm ị, đi mấy ngày cũng không nhìn thấy một bóng người, lúc vận chuyển lương thực gián điệp của Đảng Hạng chắc chăn đã rất cẩn thận, kết quả vẫn bị người thợ săn phát hiện ra, cái này không phải là ông trời phù hộ thì là gì?" Khánh Mộ Lam giải thích.
"Không, ta không cho rằng đây là ông trời phù hộ, mà là điều tất nhiên."
Tả Phi Phi nói: "Người Đảng Hạng muốn giấu mấy nghìn người ở chỗ này, tất nhiên là phải chuẩn bị trước một lượng lớn lương thực và nước, mặc dù chỗ này ít người, nhưng cũng không phải không có một người nào, người Đảng Hạng không có khả năng né tránh được tất cả mọi người!
Tiên sinh đã nói rồi, sức mạnh của quần chúng nhân dân là vô cùng vô tận, chúng ta lo nghĩ vì dân chúng thì dân chúng đương nhiên cũng sẽ giúp chúng ta, huống chỉ tiên sinh còn ra tay hào phóng như vậy?"
"Có lý!" Khánh Mộ Lam khẽ gật đầu.
Kim Phi vẫn luôn rất coi trọng công tác tuyên truyền, mỗi lần nhân viên hộ tống chiếm giữ một chỗ, đoàn ca múa đều sẽ theo sát phía sau để triển khai công tác tuyên truyền, chờ đến khi chỗ này ổn định thì người đưa thư sẽ mang nhật báo Kim Xuyên tới đây.
Trong thời đại hình thức giải trí khan hiếm, đoàn ca múa và người đưa thư thật sự rất hấp dẫn đối với dân chúng.
Mỗi buổi sáng, các trạm đọc báo ở từng nơi đều rất nhộn nhịp, có người quan tâm đến chính sách, có người muốn nghe một chút tin tức, cũng có người chỉ đơn thuần là đến góp vui.
Một số kẻ có tiền thích sự đông đúc ở xung quanh trạm đọc báo nên đã mua nhà ở gần trạm đọc báo với giá cao.
Theo thời gian, giá nhà ở xung quanh trạm đọc báo ở nhiều nơi đều vì lý do đó mà tăng lên rất nhiều.
Dưới tình huống này, hiệu quả của việc tuyên truyền nhật báo Kim Xuyên không cần nói cũng biết.
Công tác 'phản gián là một trong những hạng mục tuyên truyền quan trọng của nhật báo Kim Xuyên, hầu như cứ cách vài ngày, người đưa thư đều sẽ phổ cập một vài đặc điểm cơ bản của gián điệp, còn treo giải thưởng ở trạm đọc báo.
Bây giờ tùy tiện kéo một đứa bé ở Xuyên Thục tới, chỉ sợ cũng đều biết nếu bắt được một gián điệp thì có thể tìm nhân viên hộ tống để đổi một trăm lượng bạc.
Đương nhiên, có phải là gián điệp hay không thì tiêu cục Trấn Viễn cần phải đi xem xét xác minh.
Nhưng dù vậy thì cũng không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của dân chúng như trước.
Thậm chí còn sinh ra một số thợ săn tiền thưởng, chuyên môn dùng việc bắt gián điệp để kiếm sống.
Các gián điệp ở gần Xuyên Thục cũng vì lý do đó mà bị kiềm chế rất nhiều.
Mặc dù Hi Châu hoang vắng, ít người, nhưng cũng không phải là vùng đất không người, hàng nghìn người của bộ lạc Hắc Vân từ biên giới chạy một đường tới đây, không có khả năng không bị phát hiện.
Trên thực tế, gần đây Trương Lương đã thu được ít nhất mười mấy báo cáo từ dân chúng của Hi Châu, chỉ là lúc đó Hầu Tử đã dẫn người tới nơi này nên mới không biết mà thôi.
Vì vậy Tả Phi Phi cho rằng Kim Phi không phải là may mắn, mà là nhất định sẽ phát hiện ra người Đảng Hạng.
Tả Phi Phi khâm phục sự nhạy bén và quyết đoán của Kim Phi.
Đoán chắc là quân địch đang phục kích ở trong này, phái Hầu Tử tới đây trước.
"Mũi tên lệnh vừa rồi là có chuyện gì?" Khánh Mộ Lam hỏi.
"Ồ, cô nói chuyện này à?" Hầu Tử giải thích: "Sau khi các cô đi qua, người Đảng Hạng đang định ra khỏi hang động thì bị lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ phát hiện, lính trinh sát mới nhanh chóng bắn mũi tên lệnh."
"Thì ra là vậy,' Khánh Mộ Lam gật đầu, hỏi: "Người Đảng Hạng thì sao?"
"Còn có thể thế nào, đương nhiên là bị ta cho nổ chết hết rồi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...