Lý Lăng Duệ cứ nghĩ rằng mình cứ đẩy đại quân về phía trước, thì chắc chắn Kim Phi sẽ xông tới Hi Châu. Nhưng đã khiến hắn thất vọng rồi, năm ngày trôi qua, tin mật thám đưa về cho thấy tốc độ của đội nữ công nhân vẫn giống như trước kia.
“Đại vương, có lế Kim Phi còn chưa nhận được tin tức.” Người phụ trách tình báo sợ Lý Lăng Duệ lại cho người của mình đi chịu chết, nên chủ động tìm một cái cớ cho Kim Phi.
Cục tình báo Đảng Hạng đã hoạt động nhiều năm, cũng đã âm thầm nuôi nhiều chim bồ câu đưa thư, nên mới có thể đưa tin lại nhanh như vậy.
Kim Phi mới trỗi dậy chưa đầy hai năm, trước đây cũng không để mắt đến Hi Châu, ngay cả thương hội Kim Xuyên cũng mở ở Đảng Hạng trước, rồi sau đó mới thành lập chỉ nhánh và kho trung chuyển ở Hi Châu.
Trong thời gian ngắn như vậy, căn bản không có thời gian để thuần phục số lượng lớn bồ câu.
Hơn nữa, người Đảng Hạng còn vơ vét trong lãnh thổ nhiều loài chim ăn thịt như kền kền và đại bàng vàng, thả chúng đến các khu vực lân cận Hi Châu, bên Trương Lương thả ra mười con chim bồ câu đưa thư, có thể truyền được một hai con đã là không tệ rồi.
Huống chỉ, Kim Phi luôn luôn di chuyển đi lại, nên khả năng nhận được bồ câu đưa thư càng mỏng manh hơn.
Không có bồ câu đưa thư, phi thuyền cũng không thể sử dụng, nhân viên hộ tống lại lần nữa trở về thời kỳ đưa tin bằng ngựa chiến.
Gần đây trời buốt giá, nhiều con đường đều đóng băng, ngay cả ngựa chiến cũng không dám thả ra cho chạy. Dưới tình huống này, đúng là có thể Kim Phi còn chưa nhận được tin tức.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Lăng Duệ cảm thấy người phụ trách tình báo nói cũng có lý, nên cũng không lo lắng chuyện này nữa mà hỏi: “Bộ lạc Hắc Vân có hồi âm chưa?”
“Sáng nay mới nhận được tin, ta đang chuẩn bị bẩm báo chuyện này với Đại vương."
Người phụ trách tình báo nhanh chóng rút ra một văn kiện trên bàn, dùng hai tay đưa cho Lý Lăng Duệ.
Mỗi ngày hắn đều tổng hợp lại những tin tình báo quan trọng, đưa tới cho Lý Lăng Duệ phê duyệt.
Vừa mới tới đây, cũng mang theo tin tình báo của ngày hôm nay tới, chỉ là Lý Lăng Duệ chưa kịp xem mà thôi.
Lý Lăng Duệ cúi đầu nhìn văn kiện một cái, cũng không đưa tay nhận lấy mà chỉ nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Không phải ngươi đọc rồi sao, nói thẳng đi."
Từ nhỏ hắn đã ghét đọc sách. Sau khi tiếp quản quân chinh chiến phía Nam, có rất nhiều việc hắn phải tự mình đưa ra quyết định, nên mỗi ngày đều phải phê duyệt một số lượng lớn công văn, chính vì chuyện này khiến Lý Lăng Duệ nhìn thấy công văn là bực bội.
"Bộ lạc Hắc Vân đã viết thư trả lời, bọn họ đã nhận được mệnh lệnh của Đại vương, đảm bảo sẽ đến kênh Lạc Dương trong vòng nửa tháng!" Người phụ trách tình báo nhanh chóng trả lời.
“Kênh Lạc Dương là con đường duy nhất để Kim Phi đi qua sao?” Lý Lăng Duệ lại hỏi.
"Xét theo lộ trình hiện tại của bọn hắn thì đúng là như vậy!" Người phụ trách tình báo gật đầu, nhưng cũng không dám nói quá chắc chắn, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Nhưng Kim Phi này trước giờ dụng binh tùy ý, thuộc hạ cũng không dám đảm bảo nhất thời hắn có đổi đường hay không!"
"Đổi đường?" Lý Lăng Duệ khẽ cau mày: "Từ Kim Xuyên tới đây có mấy con đường?"
"Có hai con đường lớn và bảy con đường nhỏ. Con đường chính thức gần nhất tốt nhất là kênh Lạc Dương, còn những con đường khác phải đi hơn hai trăm dặm”
Người phụ trách tình báo đi đến bàn cát, chỉ ra vị trí của hai con đường chính cho Lý Lăng Duệ: "Cho dù Kim Phi nhất thời đổi đường đi, bộ lạc Hắc Vân vẫn có đủ thời gian đi trước và phục kích họ ở đây!"
Trương Lương cho trinh sát nhắm vào quân chinh chiến phía Nam, Lý Lăng Duệ không thể cho người phục kích Kim Phi ngay trên nửa chặng đường. Nhưng Đảng Hạng không chỉ có quân chinh chiến phía Nam, mà họ còn có nhiều bộ lạc khác.
Bộ lạc Hắc Vân là một bộ lạc tương đối hùng mạnh ở phía tây Đảng Hạng, vốn họ cũng định đến Hi Châu hội hợp với Lý Lăng Duệ, để tham gia quân chinh chiến phía Nam.
Nhưng mấy ngày trước Lý Lăng Duệ đã cho người đi truyền lệnh cho bộ lạc Hắc Vân, yêu cầu họ đổi đường từ phía Tây đi vào Đại Khang và phục kích vào con đường duy nhất Kim Phi có thể đi qua.
Trương Lương có thể để mắt đến quân chinh chiến phía Nam, nhưng không thể nào để mắt đến phía tây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...