“Tiểu đoàn số 1 quân Nương Tử và tiểu đoàn Thiết Hổ phụ trách canh gác, còn lại giải tán và chuyển đồ tiếp tế xuống thuyền!”
Thật ra đồ trên thuyền cũng không nhiều, vì muốn tiết kiệm không gian, quân Uy Thắng và các nữ công nhân ở trên thuyền nhiều ngày như vậy, hoạt động rất ít, nên Kim Phi bảo họ chuyển vật xuống thuyền để họ hoạt động một chút, sau này lên đường mới đỡ mệt.
Với số quân của quân Uy Thắng và các nữ công nhân, trước giờ cơm, đồ đạc đã được vận chuyển xuống hết.
Nhưng lúc này Kim Phi lại không để ý, các nhân viên nhà ăn đang phải đối mặt với sói hoang.
Xuyên Thục nhiều núi, hầu hết dân chúng ở đây đều đã từng vào núi săn dã thú để cải thiện cuộc sống của mình, nhưng lại không có đủ dụng cụ, nên đa số mọi người quanh năm suốt tháng cũng chẳng bắt được con mồi.
Mà có bắt được, cũng chỉ là những loại động vật nhỏ như thỏ rừng, gà rừng, rất ít người có thể bắt được loài sói hung dữ này.
Các nhân viên nhà ăn nhìn con sói hoang trên mặt đất, không biết phải xuống tay thế nào.
Cũng may lúc này quân Uy Thắng và các nữ công nhân có mấy nghìn người ở đấy, trong số này có không ít những binh lính xuất thân từ gia đình thợ săn.
Thấy các nhân viên nhà ăn không biết xử lý sói hoang, những người này chủ động chạy tới giúp đỡ.
Tốc độ làm việc của những người này nhanh hơn các nhân viên nhà bếp rất nhiều, họ dùng hắc đao cắt dọc theo vết thương của sói hoang, thành thạo lột da sói, lấy nội tạng ra.
Lúc này thượng nguồn Loan Hà vẫn là cánh đồng hoang bất tận, không hề ô nhiễm chút nào, nước sông trong vắt thấy được cả đáy, những binh lính đứng xung quanh nhanh chóng rửa thịt sói đã được làm sạch, mang về băm nhỏ là có thể cho vào nồi được.
Có những người này giúp đỡ, các nhân viên nhà ăn cũng thoải mái hơn nhiều, đi lấy nồi nấu nước.
Nửa canh giờ sau, doanh trại tạm thời bắt đầu ăn cơm.
Kim Phi chia quân Uy Thắng và nữ công nhân ra làm hai ban, một ban dùng bức tối, một ban tiếp tục vận chuyển vật tư xuống thuyền.
Y cũng không rảnh rỗi, bảo Thiết Chùy gọi thuyền trưởng của Trấn Viễn số 2 tới.
“Đây là ba kế hoạch tác chiến ta đã chuẩn bị sẵn cho các ngươi, khi nào quay về ngươi xem qua một chút, thứ gì cần chuẩn bị thì chuẩn bị cho tốt, tới lúc thời cơ chín muồi, ta sẽ cho người bắn khói báo và pháo hoa, các ngươi cứ xem màu sắc và số lượng để xác định cần thực hiện kế hoạch nào, hiểu chưa?”
Trước khi Trấn Viễn số 2 rời đi, Kim Phi đã đưa cho thuyền trưởng ba phong thư, mỗi phong thư chứa một kế hoạch chiến đấu.
Sau đó quân Uy Thắng và các nữ công nhân phải đi bộ tới thành Du Quan, không cần ngồi thuyền, nhưng để đề phòng, Kim Phi chỉ bảo thuyền chở lương thực trở về bến tàu ở Đông Hải, để Trấn Viễn số 2 và ca-nô ở lại đợi lệnh, tùy cơ mà tiếp viện và hỗ trợ tấn công.
“RõI" Thuyền trưởng nhận lấy ba phong thư rồi cẩn thận cất vào trong ngực.
Trấn Viễn số 2 vừa mới được chế tạo gần đây, thuyền trưởng của thuyền vẫn chưa được xác nhận chính thức, mà thuyền trưởng hiện tại chỉ là một ứng cử viên trong số đó, nên anh ta cực kỳ coi trọng mệnh lệnh của Kim Phi, sau khi quay lại sẽ cho người canh gác hai bên bờ cả ngày để không lỡ mất khói báo.
Sau khi Trấn Viễn số 2 rời đi, quân Uy Thắng và các nữ công nhân cũng dùng bữa xong, đứng tập hợp thành đội ngũ trên cánh đồng hoang, rồi binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ bắt đầu phân phát quân lương.
Vì để tận dụng hết khả năng tiếp viện cho thành Du Quan, các nữ công nhân và quân Uy Thăng đều không cần nhân viên hậu cần, đến cả nhà bếp cũng là tạm thời, đợi đến khi thật sự chiến đấu, nhà ăn cũng phải giải tán để gia nhập vào các chỉ đội.
Không có đội hậu cần, các nữ công nhân và quân Uy Thắng chỉ có thể tự mình mang quân lương và vật tư của mình.
Mỗi người được phát một phần quân lương đủ cho bốn ngày, nói cách khác, trong bốn ngày sắp tới, nếu họ không công phá được thành Du Quan, họ sẽ gặp nhịn đói.
Cách làm cắt hết đường lui này khiến các nữ công nhân và quân Uy Thắng càng có cảm giác cấp bách.
Lính trinh sát đã đi trước một bước, sau khi phát quân lương và vật tư, đại quân chia thành hai đội tiến về phía Bắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...