“Có người tìm thấy khinh khí cầu trong nhà kho, Lưu Thiết tướng quân lệnh cho hai bọn ta ném bom vào kho lương thực của địch vào ban đêm..."
An Hồng nói về quá trình tổng quát ném bom ban đầu, sau đó tiếp tục nói: “Bởi vì Hải Đông Thanh luôn bay gần thành Du Quan, sau khi bọn ta làm nổ kho lương thực của liên quân Tấn Man, thì không thể quay lại thành, tận dụng triệt để đường gió phía bắc bay về phía Nam.
Lúc đó khinh khí cầu bị Hải Đông Thanh chọc thủng một lỗ, bọn ta chỉ bay vài dặm đã hạ cánh, sợ rằng khi đó liên quân Tấn Man sẽ phái người đi giết bọn ta, sau khi hạ cánh, bọn ta lấy đồ sơ cứu và chạy về hướng Tây Nam.
Ai ngờ bọn ta chưa gặp được truy binh thì gặp phải sói..."
“Sói ư?”
Tất cả những nhân viên hộ tống xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh.
Tục ngữ nói đánh mãnh hổ không khó bằng gặp sói.
Đến cả một người ngốc cũng biết rằng, đi dã ngoại gặp phải mãnh hổ, còn có thể đánh, nhưng khi gặp phải sói, thì chạy được bao xa thì chạy.
Cho dù biết hai người bình an đứng ở đây, những nhân viên hộ tống xung quanh vẫn đổ mồ hôi hột cho họ.
“Hai người làm sao tránh được bầy sói?” một hộ vệ không nhịn được liền hỏi.
“Bộ dụng cụ khẩn cấp của khinh khí cầu chứa ba quả bom chớp sáng và ba quả lựu đạn, bọn ta cũng mang theo nỏ cầm tay và bao mũi tên, khi bị sói bao vây, chỉ cần ném một quả bom chớp sáng, làm mù mắt bầy sói, nhanh chóng đánh chúng rồi bỏ chạy.
An Hồng nói: “Bọn ta vốn định từ phía Tây trốn về thành, nhưng bị sói đuổi đến đây, bom chớp sáng lựu đạn và mũi tên đều dùng hết rồi, nếu không phải gặp các người, hai người bọn †a chết ở đây luôn rồi.”
“Các người không biết đấy thôi, nhìn thấy thuyền lớn của tiêu cục, bọn ta thấy rất rất rất vui”.
Triệu Soái nói tiếp: “Bọn ta vứt hết đồ đạc chạy đến đây, kết quả vẫn chưa đến bờ biển, thì bị các anh em trinh sát bắt rồi, bọn họ còn tưởng bọn ta là gián điệp...”
“Những anh em trinh sát đó là người của quân Uy Thắng đến từ Tây Xuyên, đến tiếp viện cho thành Du Quan, nên không biết hai người.”
Kim Phi lo lắng mâu thuẫn giữa nhân viên hộ tống và quân Uy Thắng nên thuận miệng giải thích một tiếng.
“Không có gì, không có gì, anh em trinh sát không làm khó bọn ta, bọn ta nói muốn gặp tiên sinh trước, bọn họ lập tức đưa bọn ta đến đây.”
An Hồng vẫy tay nói: “Có phải gián điệp hay không, gặp tiên sinh là biết ngay mà!”
“Hai người vất vả rồi Ị”
Kim Phi chắp tay trước ngực, hành lễ với hai người họ.
“Không được, không được đâu, sao tiên sinh lại hành lễ với bọn ta? Ngài là quốc sư, bọn ta không nhận được!”
Hai người bị dọa đến tay chân luống cuống, vừa đáp lễ, vừa đỡ tay.
“Hai người xứng đáng với điều này!”
Kim Phi cảm động nói: “Hai người không màng sống chết, ném bom kho lương thực của quân địch, là tấm gương của nhân viên hộ tống, cũng là anh hùng của nhân viên hộ tống chúng ta.”
Chiến công của một vị tướng tạo thành từ ngàn vạn bộ xương, danh tiếng của một danh tướng được tạo dựng bằng mạng sống của những người lính bình thường.
Nhưng những người thật sự liều mạng ra chiến trường là đám tướng quân ra lệnh sao?
Không phải!
Là vô số những người lính bình thường!
Bọn họ cho đến khi chết không thể để lại tên, ví dụ như trong báo cáo trận đánh Hồng An mang về lần này, chỉ nói về tình hình tổng thể của thành Du Quan, mà không nhắc đến hai người họ.
Vậy bọn họ không phải anh hùng sao? Kim Phi cho rằng là đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...