Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Sau khi Hàn Phong và Phạm Hải Châu rời thuyền, đội thuyền tiếp tục xuất phát, xế chiều hôm đó ở xa xa đã thấy được doanh trại thủy quân.
Kim Phi đứng trên boong tàu nhíu mày, nhìn lá cờ thủy quân ở nơi xa.
Hôm đó, ca nô đi truyền tin cho Tây Xuyên và thủy quân cùng nhau lên đường, ngày hôm sau y xuất phát đã gặp được ca nô ở Tây Xuyên trở về báo tin, còn gặp được Khánh Mộ Lam. Nhưng mãi đến bây giờ, Trấn Viễn số 2 cũng sắp chạy đến Đông Hải, thế mà vẫn chưa gặp thủy quân ca nô truyền tin trở lại.
Thủy quân chỉ có một đường duy nhất để trở về Kim Xuyên là Trường Giang, không thể nào có chuyện lạc đường được, hoặc là ca nô đã gặp chuyện ngoài ý muốn hoặc là Trịnh Trì Viễn vẫn chưa biết trả lời Kim Phi thế nào.
Dù kết quả thế nào thì cũng sẽ vô cùng bất lợi cho Kim Phi.
Tuy sông Trường Giang có nhiều cướp biển, nhưng không có mấy cướp biển dám chặn tiêu cục Trấn Viễn lại. Vả lại, ca nô sử dụng máy hơi nước nhỏ, tốc độ cực nhanh, cướp biển muốn chặn lại cũng khó mà chặn được.
Cho nên khả năng ca nô xảy ra chuyện ngoài ý muốn là không cao.
Vậy thì chỉ còn lại tình huống thứ hai - Trịnh Trì Viễn không muốn tiếp viện cho thành Du Quan.
Tuy rằng đã chuẩn bị trước nhưng Kim Phi vẫn có chút thất vọng.
Thế giới này rộng lớn thế nào, Kim Phi đều rõ hơn ai hết.
Trước giờ bản đồ trong đầu y không chỉ có Đại Khang, Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên bây giờ.
Vì những nơi này vốn thuộc về Hoa Hạ, chẳng qua chỉ là tạm thời chia cắt thôi.
Kim Phi thu phục những nơi này là chuyện đương nhiên, cũng không tính là mở rộng lãnh thổ.
Tương đối mà nói, Kim Phi rất hứng thú với vùng đất rộng lớn bên kia đại dương.
Muốn sang bên kia đại dương thì không thể thiếu hạm đội, cho nên Kim Phi rất coi trọng thủy quân Đông Hải và Trịnh Trì Viễn.
Nếu như lần này Trịnh Trì Viễn không ngần ngại mà cho người đi tiếp viện thành Du Quan như Khánh Hâm Nghiêu, thì sau khi chiến tranh kết thúc, Kim Phi nhất định sẽ hỗ trợ phát triển thủy quân và tạo ra một hạm đội thép.
Tiếc là Trịnh Trì Viễn đã không nắm bắt được cơ hội này. Mãi đến bây giờ vẫn chưa có câu trả lời. Kim Phi không những thất vọng mà còn có chút lo lắng.
Tuy Trấn Viễn số 2 là thuyền chở hàng cải tạo lại, nhưng thể tích và tải trọng của nó không khác Trấn Viễn số 1 là bao. Những chiếc bè đông đúc của người Đông Man có thể đánh chìm Trấn Viễn số 1, thì cũng có khả năng đánh chìm cả Trấn Viễn số 2.
Trừ khi Trấn Viễn số 2 không tới gần bến tàu thành Du Quan.
Nhưng họ không thể lên bờ nếu chưa đến gần bến tàu, vậy chẳng phải họ đi một chuyến vô ích sao?
Kế hoạch ban đầu của Kim Phi là yêu cầu Trịnh Trì Viễn cử thêm vài thuyền thủy quân tới, sử dụng xe bắn đá trên thuyền để yểm trợ và bắn phá bè Đông Man, bây giờ xem ra kế hoạch này đã không khả thi.
Hạm đội càng ngày càng gần bến tàu thủy quân, Kim Phi nhìn thấy hai chiếc ca nô đang từ bến tàu thủy quân lái ra.
"Tiên sinh, đã xác nhận. Là huynh đệ chúng ta tới đưa tin nhưng không nhìn thấy người của thủy quân."
Thiết Chùy buông kính viễn vọng xuống nói: "Lúc trước chúng ta đi ngang qua đây, Trịnh Trì Viễn đều chạy ra cúi chào tiên sinh nhưng lần này cả mặt cũng không thấy, bọn họ đang trốn tránh chúng ta sao?"
Kim Phi không trả lời mà lạnh lùng nói: "Khi các huynh đệ truyền tin tới đây, dẫn bọn họ đến gặp tai"
Nói xong y đã trở lại chỗ tránh gió và tiếp tục xem bản đồ.
Mặc dù mắt y đang dán chặt vào bản đồ, nhưng đầu óc y lại nghĩ tới chuyện thủy quân và thành Du Quan.
Hơn mười phút sau, Thiết Chùy và nhân viên hộ tống truyền tin đã tới đây. "Một lá thư trả lời Trịnh Trì Viễn cũng không gửi sao?"
Kim Phi nhíu mày hỏi khi nhìn thấy hai tay nhân viên hộ tống trống trơn.
Trịnh Trì Viễn không muốn tiếp viện cho thành Du Quan thì thôi đành vậy, nhưng chí ít cũng phải kiếm một cái cớ lấy lệ chút chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...