Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Kim Phi điều chỉnh hơi thở, vươn tay ra ôm Nhuận Nương vào ngực.

Cơ thể cô ấy vốn đang cứng ngắc, được Kim Phi ôm một cái tự nhiên trở thành cây bông mềm mại.

Chuyện tiếp theo là nước chảy thành sông... Buổi sáng hôm sau, Kim Phi bị tiếng đập cửa đánh thức.

Theo bản năng y sờ sang bên cạnh, phát hiện Nhuận Nương không còn ở bên.

Kim Phi còn tưởng là Tả Phi Phi trở về, nhưng từ cửa chuyển đến giọng của Thiết Chùy: “Tiên sinh”

Mặc dù Thiết Chùy thích làm trò đùa với Kim Phi, nhưng biết Kim Phi và Nhuận Nương ngủ chung một phòng, không có chuyện gì sẽ không đến làm phiền.

Kim Phi mặc áo khác ngoài, đi đến mở cửa: “Sao vậy?”

"Mấy người A Tát trở lại rồi!"

"A Tát?"

Kim Phi nhất thời vẫn chưa nghĩ ra người này là ai.

“Là người mà ta phái đến Tây Xuyên truyền tin cho Khánh đại nhân.”

Thiết Chùy mau chóng giải thích.

“Thì ra là hắn, “Kim Phi bừng tỉnh, sau đó hỏi: “Khánh đại nhân trả lời lại chưa?”


“Trả lời rồi!"

“Thư đâu?” Kim Phi đưa tay

Tối hôm trước sau khi nhận tin của Hồng An, sáng hôm qua Kim Phi đã phái người đi Tây Xuyên và Đông Hải truyền tin.

Y cho rằng Khánh Hâm Nghiêu phải suy nghĩ một thời gian mới quyết định có phái binh không, không ngờ nhanh như vậy đã trả lời.

“Thư không ở chỗ ta.” Thiết Chùy chỉ tay: “Khánh cô nương đến rồi, đang nói chuyện cùng Tả trưởng xưởng ở boong thuyền”.

“Mộ Lam tới rồi à?” Kim Phi sững sờ, sau đó gật đầu: “Được, ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước đi."

Vừa nãy nghe giọng của Thiết Chùy, Kim Phi chỉ khoác áo ngoài, nếu lên boong thuyền, nhất định phải mặc quần áo chỉnh tề.

“Tiên sinh, đều là người quen cả, ngài còn ngại sao?”

Thiết Chùy cười trêu đùa.

“Cút!”

Kim Phi tức giận đạp vào mông Thiết Chùy một cước.

Thiết Chùy không tức giận, xoay người đi ra cửa.

Anh ta vừa chuẩn bị ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Nhuận Nương quay về.


Nhìn thấy Thiết Chùy ở bên trong, Nhuận Nương nhanh chóng tránh sang bên để Thiết Chùy đi ra trước.

Người khác không biết, nhưng Thiết Chùy là đội trưởng cận vệ của Kim Phi, thì biết Kim Phi và Nhuận Nương vẫn chưa

phá vỡ bước cuối cùng.

Bây giờ nhìn biểu hiện của Nhuận Nương thì biết Kim Phi đã ra tay rồi.

Anh ta quay người và nháy mắt với Kim Phi, trong mắt tràn đầy ý cười cợt, nhìn thấy Kim Phi cầm chén trà trên bàn định ném qua, anh ta mau chóng chuồn lẹ.

Nhuận Nương mới cúi đầu đi vào, đặt cái giỏ nhỏ lên bàn.

“Nhuận Nương, sao nàng lại dậy sớm vậy?”

Kim Phi đi đến đóng cửa, chỉ vào cái giỏ hỏi: “Đây là gì?” “Buổi sáng ta luôn dậy sớm, sợ đương... đương gia ăn không quen bữa sáng trên thuyền nên đến nhà bếp mượn chút lửa, nấu cháo cho đương gia, làm chút thức ăn.”

Nhuận Nương đỏ mặt nói.

Xưng hô với Kim Phi từ tiên sinh trở thành đương gia.

Kim Phi muốn nói không cần thiết phải như vậy, nhưng Nhuận Nương dù sao cũng có tâm ý, nói như vậy thẳng thừng quá, lời nói đến miệng trở thành: “Cảm ơn..."

“Chàng là đương gia của ta, nói cảm ơn khách sáo quá rồi!"

Nhuận Nương bĩu môi nhìn Kim Phi, vẻ mặt không hài lòng.

“Ta sai rồi, lần sau sẽ không nói như vậy nữa.”

Kim Phi xoa đầu của Nhuận Nương, rồi lấy quân áo bên trong ra khỏi giường.

“Đương gia muốn ra ngoài sao?”

“Ừ”, Kim Phi gật đầu nói: “Mộ Lam đến rồi, ta phải đi hỏi xem thái độ của Khánh Hâm Nghiêu bên đó thế nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui