Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Nửa đêm Trương Lương, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm bị đánh thức, nhưng không những họ không bực bội mà còn chạy tới.
Bọn họ đều biết rõ tính cách của Kim Phi, bởi vì nếu không phải chuyện cực kỳ quan trọng thì sẽ không gọi họ lúc nửa đêm.
Ba người họ đều ở gần nhau nên gần như là đến cùng một lúc.
Kim Phi bảo Hồng An kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra ở thành Du Quan.
Ba người nghe xong đều im lặng.
Bọn họ đều biết khả năng cao thành Du Quan sẽ bị công kích, nhưng không ngờ quá trình lại thê thảm đến như vậy, càng không ngờ kẻ địch còn lợi dụng bè gỗ đánh chìm Trấn Viễn số 1.
"Kim Băng bị điên à? Đạn dược chưa xong lại bảo người ta dọn dẹp nồi hơi!"
Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm, Trương Lương cũng rất tức giận: "Đợi trở lại, xem ta xử lý hắn thế nào!"
Nói xong, anh ta cúi người quay về phía Kim Phi: "Ta nhìn người không tốt, xin tiên sinh và Bệ hạ trách phạt!"
Mặc dù vụ chìm tàu Trấn Viễn số 1 không liên quan mấy đến Trương Lương, nhưng anh ta là thống soái ba quân dưới trướng Kim Phi và cũng là cấp trên của Kim Băng.
Nếu Kim Phi và Cửu công chúa thật sự muốn trách phạt Kim Bằng đã gây ra chuyện lớn như vậy, thì chí ít cũng có thể phạt anh ta tội nhìn lầm người.
"Trấn Viễn số 1 đã bị đánh chìm, Kim Bằng cũng không có ở đây, nói mấy lời này được gì?"
Cửu công chúa xua tay nói: "Bây giờ mọi người nên suy nghĩ kỹ xem nên làm gì tiếp theo thì hơn!"
Cửa công chúa chưa dứt lời, Tiểu Ngọc đã tiến lên một bước nói: "Tiên sinh, bệ hạ, Đông Man hung hăng tấn công, thành Du Quan chỉ còn lại hơn một ngàn người, chắc chắn không thể trụ được bao lâu nữa! Ta nghĩ chuyện nên ưu tiên hàng đầu là gửi quân tiếp viện cho thành Du Quan ngay lập tức!"
Lưu Thiết và Tiểu Ngọc là anh em ruột thịt, cả hai đầu giữ những chức vụ quan trọng dưới trướng Kim Phi. Trong hoàn cảnh bình thường, Tiểu Ngọc sẽ cố gắng tránh chuyện của Lưu Thiết, còn nếu không tránh được thì hầu hết đều giữ im lặng.
Nhưng lần này cô ấy không thể giữ im lặng được.
Có thể nói bây giờ thành Du Quan đang trong tình thế bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ địch đánh tan.
Quân Đông Man tấn công thành Du Quan tổn thất nặng nề, xác người chất đống băng tường thành. Một khi thành Du Quan bị chọc thủng, kết cục anh trai cô ấy ở tiêu cục Trấn Viễn, làm thống soái ở thành Du Quan có thế nào cũng đã nghĩ được.
Sợ là muốn giữ được toàn thây cũng đã là mơ mộng rồi!
Là người thì đều có suy nghĩ cho riêng mình, Tiểu Ngọc thà bị Kim Phi và Cửu công chúa e dè, cô ấy thà từ chức về nhà còn hơn là nhìn anh trai mình chết không thấy xác ở thành Du Quan.
"Trẫm cũng biết là cần tiếp viện, nhưng lấy người ở đâu ra đây?" Cửu công chúa nhíu mày thở dài.
Từ khi phi thuyền bị Hải Đông Thanh khống chế, Xuyên Thục lập tức trở thành đối tượng bị công kích, tình thế bỗng nhiên trở nên vô cùng khó khăn.
Không chỉ bị Đảng Hạng và Tấn vương làm khó, mà trước đó Tần vương bị nhân viên hộ tống đánh đến nổi không ngóc đầu lên, cũng đã bắt đầu lên kế hoạch giành lại địa bàn bị nhân viên hộ tống đánh hạ.
Thậm chí đám người Tứ hoàng tử, Sở vương, Ngô vương, Tương vương sợ đến mức trốn vào rừng sâu núi thẳm. Gần đây mới ra khỏi đó trở lại thành lần nữa.
Chỉ là xung quanh mỗi người bọn họ có quá nhiều người Đông Man, bất cứ nơi nào bọn họ xuất hiện đều có thể nhìn thấy Hải Đông Thanh đang lơ lửng trên bầu trời.
Khi Kim Phi và Cửu công chúa nghe được tin này, họ đã lập tức đoán ra đây là thủ đoạn của vua Đông Man, mục đích chính là khiến các phiên vương Đại Khang chống đối Kim Phi, dây dưa với Kim Phi làm cho y không thể đưa tay ra tiếp viện cho thành Du Quan.
Đừng nói là Kim Phi, ngay cả một nhân viên hộ tống không biết một chữ nào cũng có thể nhìn ra kế hoạch của vua Đông Man.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...