"Vâng!" Nhân viên hộ tống gật đầu, cúi người đỡ Kim Bằng.
"Cút ngay!" Kim Bằng đẩy nhân viên hộ tống ra, nhìn Lưu Thiết: "Ai làm nấy chịu, là lỗi của ông đây, ông đây sẽ chịu trách nhiệm, tiên sinh muốn chém muốn giết gì, ông đây cũng nhận, không cần huynh tới giả vờ làm anh hùng!"
Nói xong anh ta lại nhìn Điền tiên sinh: "Ngài cũng đừng lo läng, ông đây cho dù phải chết, cũng sẽ kéo mấy tên người Đông Man chịu tội cùng, sẽ không nghĩ quẩn!"
Lưu Thiết và Điền tiên sinh mặc dù bị Kim Bằng mắng, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi bọn họ thật sự lo rằng Kim Bằng không chịu nổi đả kích, đã nghĩ quẩn.
"Ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi," Lưu Thiết vỗ vai Kim Bằng, quay đầu nhìn thuyền phó: "Ca-nô đều không sao. cả chứ?"
Bây giờ Trấn Viễn số 1 đã bị nổ chìm, ca-nô chính là hy vọng duy nhất của bọn họ rồi.
"Không sao, vừa rồi ta thấy tình hình không ổn, đã cho người kéo ca-nô lên trước rồi." Thuyền phó trả lời.
Lưu Thiết gật đầu, rồi anh ta sắp xếp nhân viên hộ tống và binh lính nữ chuyển số đạn dược và vật liệu đã cứu được ra khỏi bến tàu.
'Thành Du Quan đã cực kì lạnh, trên mặt biển còn lạnh hơn.
Kẻ địch cho rằng ca-nô đã bị nổ nát bấy cùng với Trấn Viễn số 1, sau khi Trấn Viễn số 1 chìm nghỉm, bè gỗ bèn quay. trở về phương bắc.
Sau khi trời tối, xác nhận trên mặt biển không còn bè gỗ nữa, hai chiếc ca-nô được bí mật lái ra từ trong xưởng đóng thuyền trên bến tàu.
Vì đề phòng bị kẻ địch phát hiện, ca-nô không chạy bằng máy hơi nước, mà bằng cánh buồm màu đen, lặng lẽ ra biển nhờ sự trợ giúp của gió bắc, trôi về phía nam.
Đêm đó gió bäc thổi mạnh, sau khi ca-nô được giăng thêm buồm tốc độ cũng không chậm.
Trôi thẳng về phía nam hơn mười mấy dặm, sau khi xác nhận kẻ địch không thể nào nhìn thấy nữa, nhân viên hộ tống trên ca-nô mới khởi động máy hơi nước, chạy như bay về phía nam.
Vào ban ngày trận chiến quả thực quá ác liệt, không chỉ nhân viên hộ tống và binh lính nữ mệt mỏi, bên Đông Man cũng không nhẹ nhàng gì.
Hơn nữa vua Đông Man biết nhân viên hộ tống mới vừa bổ sung đạn dược, lúc này tấn công thành rất khó chiếm được ưu thế nên đêm hôm đó không phát động tấn công.
Lưu Thiết chia nhân viên hộ tống còn có thể chiến đấu ra thành mấy tiểu đội lần nữa, sau đó phái mấy lính trinh sát ẩn nấp trên đồng cỏ, ra lệnh cho nhân viên hộ tống trực ca đêm dựng cần cẩu nhỏ lên ở bên ngoài tường thành để vận chuyển thi thể bên dưới tường thành.
Không còn cách nào khác, có mấy nơi thi thể đã chất cao ngang tường thành rồi, nếu không dọn dẹp, phe ta sẽ mất đi ưu thế địa hình là tường thành, bất lợi cho phòng thủ.
Huống chỉ nhà trong thành sắp bị tháo hết rồi, dời thi thể của kẻ địch lên trên tường thành, có thể coi như đạn cho máy bắn đá.
Mấy trăm nhân viên hộ tống và nữ công nhân làm việc hơn nửa đêm, dưới sự giúp đỡ của cần cẩu, cuối cùng đã dọn dẹp sạch sẽ thi thể gần tường thành trong vòng ba trượng.
Trước kia bên cạnh xe bản đá có một núi nhỏ gạch đá, bây giờ biến thành một núi nhỏ thi thể kẻ địch.
Sau khi trời sáng, vua Đông Man bị cận vệ đánh thức, chạy lên trên đài cao của doanh trại nhìn thử, giận đến mức không ngừng cắn răng.
Công thành nhiều ngày như vậy, chết mấy chục ngàn tên tốt thí mới có thể có được núi thi thể cao ngang tường thành, hẳn vốn định hôm nay chiếm lại thành Du Quan ngay, ai ngờ mới ngủ một đêm tỉnh lại, núi thi thể dưới tường thành đã chạy tới trên tường thành...
Điều này có nghĩa là bọn tốt thí của lần công thành tiếp theo lại phải đối mặt với tường thành cao mấy trượng!
Vua Đông Man hối hận đến mức muốn tán mình một bạt tai.
Tối hôm qua nếu tấn công thành cả đêm thì tốt rồi.
Nhưng thế gian không có thuốc hối hận, vua cần răng, tối mặt nhảy xuống khỏi đài cao.
Hảẳn đã quyết định, lần này cho dù phải trả giá lớn đến mức nào, dù cho cả bộ lạc hắn dẫn theo chết sạch, cũng nhất định phải đoạt lại thành Du Quan, không cho nhân viên hộ tống có cơ hội thởi
Theo lệnh của vua, lượng người Đông Man đông đảo bị quân giám sát đuổi ra ngoài giống như dê bò, chạy thẳng tới bên dưới tường thành.
Không có núi thi thể, áp lực của nhân viên hộ tống và binh lính nữ thủ thành giảm nhiều, cộng thêm đạn dược mà Kim Bằng mang tới để cứu viện, áp lực thủ thành nhẹ đi không ít.
Trải qua một ngày chiến đấu, gần một nửa số thi thể tích tụ trên tường thành đã bị máy bẳn đá ném đi, Lưu Thiết vốn định đợi kẻ địch rút lui vào ban đêm rồi ra bên ngoài thành trộm thêm thi thể để bổ sung, ai ngờ vua Đông Man căn bản không cho anh ta cơ hội này.
Mặc dù thế công vào ban đêm đã suy yếu bớt, nhưng địch không có dấu hiệu dừng cuộc tấn công lại!
Cách đó mấy trăm dặm, hai chiếc ca-nô cũng chạy không ngừng nghỉ suốt một ngày một đêm, vào lúc màn đêm buông xuống trong ngày này, ca-nô tiến vào xưởng đóng thuyền Đông Hải.
Ca-nô mặc dù có tốc độ nhanh, nhưng thành Du Quan bây giờ thiếu người cũng thiếu đạn dược, lúc bọn họ rời đi không mang theo quá nhiều vật liệu, nhất định phải bổ sung vật liệu và lực lượng hộ vệ ở Đông Hải này.
Gần đây, thủy tặc nổi loạn khắp nơi trên sông Trường Giang, không có Trấn Viễn số 1 đi theo để uy hiếp, nói không chừng sẽ có kẻ cuồng sát dám ra tay với bọn họ.
Bọn họ không sợ, chỉ sợ bị thủy tặc kiếm chuyện, làm trễ nải thời gian đưa tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...