Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Lưu Thiết thở phào nhẹ nhõm khi nhìn xe công thành khổng lồ ngã xuống đất, sau đó anh ta đưa mắt nhìn sang nơi khác.

Cuộc tấn công của người Đông Man cũng không chỉ giới hạn ở nơi này, mà còn lan rộng khắp các tường thành ở phía bắc.

Lưu Thiết chú ý đến nơi này, chủ yếu là vì ở đây có xe công thành.

Bây giờ xe công thành đã bị xử lý, Lưu Thiết lập tức chuyển sự chú ý sang những nơi khác.

Dường như hôm nay vua Đông Man đã quyết tâm công phá thành Du Quan, dù xe công thành đã bị xử lý nhưng vẫn chưa có dấu hiệu rút quân.

Binh lính Đông Man vẫn dày đặc như thủy triều, tràn từ thảo nguyên về thành Du Quan.

Mặt trời đã ló dạng khỏi chân trời, trận đấu từ tờ mờ sáng vẫn tiếp diễn đến bây giờ

Xác người Đông Man dưới tường thành chất càng ngày càng cao, tại một số điểm công thành và gần dưới tường thành, xác người đã chất thành đống cao năm sáu mét như một ngọn núi nhỏ!


Khí hậu Đông Man khắc nghiệt, điều kiện sống cũng vô cùng khó khăn, càng khiến cho người Đông Man dũng mãnh hơn Đảng Hạng.

Khi cuộc công thành đầu tiên bắt đầu, vua Đông Man đã kiểm soát người già, phụ nữ và trẻ em của một số bộ tộc và buộc những người đàn ông trong tộc tới công thành.

Những người này là tốt thí, vì người nhà mà buộc phải lao về phía trước. Nhưng dần dà đến lúc này, người Đông Man đã chém giết tới mù quáng.

Một đám người vác thang lao về phía tường thành như không muốn sống, lao tới đống xác bên cạnh, lại đặt thang lên đống xác rồi tiếp tục leo lên trên.

Mà quân Bắc phạt gồm có nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn đều biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu người Đông Man xông tới, nên tất cả đều dùng hết sức để thủ thành và không dám lùi lại phía sau một bước nào.

Trận chiến không những không suy yếu dần theo thời gian mà càng ngày càng trở nên khốc liệt hơn!

Mặc dù quân Bắc phạt chiếm được lợi thế tường thành nhưng có quá nhiều kẻ địch và cũng có quá nhiều tiển thủ bản cung.

Chưa kể các nhân viên hộ tống và binh lính nữ giữ thành đều có áo giáp, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một số người bị trúng tên.


Không phải áo giáp vô dụng mà là áo giáp do làng Tây Hà sản xuất chia thành hai loại là áo giáp hạng nặng và áo giáp nhẹ.

Áo giáp hạng nặng có thể trùm kín nhân viên hộ tống từ trên xuống dưới, sau khi kéo mặt nạ lên, ngay cả tên tiển thủ bắn cung thiện xạ của địch cũng khó tìm được vị trí bắn.

Nhược điểm là loại áo giáp này là rất nặng, ngay cả nam nhân viên hộ tống cường tráng nếu mặc lâu cũng không thể chịu nổi.

Vì vậy, mỗi đại đội chỉ chọn ra hai mươi người cường tráng mặc áo giáp hạng nặng, nếu chạm trán sẽ ra mặt trận làm lá chắn.

Ngoại trừ những nhân viên hộ tống này, những người khác đều mặc áo giáp nhẹ.

Áo giáp nhẹ bao gồm nón sắt, giáp ngực, giáp quần, giáp che tay chân và cả giày chiến đấu.

Nón sắt có thể bảo vệ phần đầu và cổ, giáp ngực bảo vệ ngực và lưng, giáp quần có thể bảo vệ mông và hông, giáp tay chân bảo vệ tứ chỉ, giày chiến đấu bảo vệ chân.

Nhưng để thuận tiện cho việc di chuyển, chất liệu của áo giáp nhẹ tương đối mỏng, khi các nhân viên hộ tống và binh lính nữ ném lựu đạn, bình dầu hỏa, cùng với khi bắn sẽ bị lộ nách và xương sườn.

Tuy những vị trí này không gây tử vong nhưng sẽ khiến người bị trúng tên mất đi sức chiến đấu.

Trận chiến tiếp tục đến giữa buổi sáng, đã có hơn trắm nhân viên hộ tống và binh lính nữ bị thương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui