Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Phi thuyền thuận buồm xuôi gió từ thành Vị Châu về Kim Xuyên, tốc độ cực nhanh, đến trưa ngày hôm sau, Kim Phi đã thấy báo cáo của Hầu Tử.

Cửu công chúa đang phê duyệt tấu chương, thấy Kim Phi cau mày, lập tức đặt tấu chương xuống hỏi: “Sao vậy?”

“Tình hình ở đất Tấn khó giải quyết hơn chúng ta nghĩ!” Kim Phi đưa tình báo cho Cửu công chúa. Sau khi xem xong, chân mày Cửu công chúa nhíu lại.

Cô đang định lên tiếng thì Châu Nhi đến thông báo, nói Trương Lương và Tiểu Ngọc đến rồi.

“Để bọn họ vào đi, vừa lúc nghe xem Lương huynh có ý kiến gì không.”

Tài năng quân sự của Trương Lương đã được chứng minh từ cuộc chiến này đến cuộc chiến khác.

Về vấn đề chiến tranh, Kim Phi thường tìm Trương Lương để thảo luận.

Cả buổi sáng phải xem tấu chương, Kim Phi ngồi lâu nên thấy hơi đau lưng, vì thế đứng dậy hoạt động để giãn gân cốt.

Cửu công chúa cũng lười biếng duỗi người, trước khi Trương Lương và Tiểu Ngọc bước vào.


Cửu công chúa có dung mạo và dáng người rất đẹp, nhưng có lẽ vì đang mang thai, nên lúc này nhìn hơi khác, nhất thời khiến cho Kim Phi không thể rời mắt.

“Đừng nhìn nữa, ngày mai Tiểu Bắc về rồi đấy.”

Cửu công chúa liếc Kim Phi.

Khoảng thời gian trước, đã phát hiện ra manh mối của đội ám sát ở quận Kim Xuyên, Bắc Thiên Tâm xung phong dẫn một đội nhân viên hộ tống đi đến huyện phủ để bắt đội ám sát, cô ấy đã đi hơn nửa tháng.

Đường Tiểu Bắc cũng là người không chịu ngồi yên, bây giờ địa bàn của Kim Phi không ngừng mở rộng, các ngành nghề đều đang bắt đầu lại từ đầu, hợp tác xã mua bán Kim Xuyên mới được thành lập, vì có quá nhiều điểm nên đã nảy sinh nhiều vấn đề.

Đường Tiểu Bắc đã dẫn đội khảo sát ra ngoài bôn ba hơn một tháng, dấu chân trải khắp Xuyên Thục.

Mặc dù Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa vẫn ở trong làng, nhưng cả hai đầu đang mang thai...

Kim Phi chạm vào môi Cửu công chúa, đang định nói thì có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.

Cửu công chúa đỏ mặt kéo tay Kim Phi ra, đứng dậy chỉnh trang quần áo.


“Tiên sinh! Bệ hại” Trương Lương và Tiểu Ngọc khom người hành lễ.

Thật ra khi Trương Lương và Tiểu Ngọc gặp riêng Kim Phi, sẽ tuỳ ý như cũ, nhưng ở trong thư phòng này, trước mặt Cửu công chúa, ngay cả Thiết Chuỳ và Hầu Tử luôn cà lơ phất phơ cũng không dám tuỳ ý làm bậy.

Vốn dĩ Kim Phi cũng không để ý tới những lễ nghi thế tục này, nhưng bây giờ không muốn quan tâm cũng không được, dù sao Cửu công chúa đã lên ngôi, uy nghiêm cơ bản phải có, nếu không tất cả mọi người sẽ không biết lớn nhỏ, gây tổn hại đến uy tín của Cửu công chúa.

“Ngồi đi.” Kim Phi chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Vũ Dương, nàng đi nghỉ ngơi đi.”

Châu Nhi đi đến cửa thiền điện, rung chuông trên tường, một cô nương khoảng mười sáu, mười bảy tuổi mặc váy bước ra khỏi sảnh.

Cô nương quỳ xuống thi lễ, rồi ngồi vào phía sau ghế trà, pha trà, châm trà cho bọn họ.

Cô nương này là một chuyên gia pha trà được quận trưởng Miên Châu nhờ Giáo Phường Ti ở địa phương đào tạo, mới đầu định đưa đến kinh thành hối lộ quan viên bộ Lại, để được thăng quan tiến chức.

Sau khi Kim Phi thi hành lệnh thả gia nô ở Xuyên Thục, cô nương này đã được khôi phục quyền tự do.

Nhưng cô ta không có người thân, cũng không có cách mưu sinh, chỉ có thể đăng ký tham gia đoàn ca múa Kim Xuyên.

May mắn thay, cô ta hát hay, nhảy giỏi, nên đã vượt qua kiểm tra.

Thời điểm đến làng Tây Hà tham gia huấn luyện, Thanh Diên hỏi cô ta có sở trường gì, cô ta nói cô ta giỏi pha trà, nên sau khi Thanh Diên điều tra gia cảnh của cô ta, thấy không có vấn đề gì, đã giới thiệu cho Châu Nhi.

Kim Phi giải phóng nô lệ, thái giám và cung nữ, nhưng Cửu công chúa là nữ đế, phải có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày, bưng trà rót nước cho cô ấy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui