Người dân quận Bình Giang luôn dành tình cảm rất lớn cho quân Phạm Gia, khi biết được tin quân Phạm Gia sắp được xây dựng lại, người dân quận Bình Giang đều rất phấn khích.
Rạng sáng ngày hôm sau, trước cửa sân doanh trại binh phủ đã bị người dân chen chúc chật ních.
Có người tới xem có phải là Phạm Hải Châu đã thực sự trở lại không, nhưng phần nhiều là các cựu binh đến nhập ngũ.
Nguyên nhân có nhiều người đến ứng tuyển như thế, ngoại trừ do sức ảnh hưởng của Phạm tướng quân ra, còn là vì ngày hôm qua trên cáo thị có viết rõ những đãi ngộ khi gia nhập quân Phạm Gia.
Kim Phi biết rõ việc muốn cho ngựa chạy buộc phải cho ngựa ăn cỏ, đã muốn cho quân Phạm Gia đến chiếm đất Ngô, y không định hẹp hòi.
Mặc dù lương tháng của quân Phạm Gia không cao bằng nhân viên hộ tống, nhưng bổng lộc lại cao hơn nha dịch ở quận Bình Giang.
Lợi ích luôn là cách tốt nhất để chiếm được cảm tình của mọi người.
Đối với đa phần các cựu binh, họ không thể từ chối được số tiền hàng tháng Kim Phi đưa ra.
Bây giờ họ là nhóm đầu tiên đến đây, mặt trời ngày càng lên cao, người dân đến đây cũng ngày càng nhiều.
Đến giờ Thìn, Phạm Hải Châu dẫn theo hai cấp dưới đi đến doanh trại binh phủ, leo lên bục gõ.
Phạm Hải Châu khá có tiếng trong quân Phạm Gia, rất nhiều cựu binh biết anh ta là ai, anh ta vừa bước lên bục, không cần cởi lớp băng gạc ra cũng đã có người nhận ra.
Lúc này có mấy trăm cựu binh đang cầm thẻ ngà đến ghi danh, hy vọng được gia nhập quân Phạm Gia.
“Có nhiều người đến hơn chúng ta mong chờ rồi.”
Đường Phi nhìn đám người đang chen lấn nhau cảm thán.
“Đó là vì ban đầu bọn họ đã đi theo một tướng quân tốt!” Hàn Phong nói.
Trong thời kỳ vũ khí lạnh, tỷ lệ hao tổn binh lính rất cao.
Đây chính là nguyên nhân đàn ông của Đại Khang ngày càng ít đi.
Rất nhiều người ra chiến trường, đều một đi không trở lại.
Mặc dù vì mối quan hệ với Phạm tướng quân, phong cách chiến đấu của quân Phạm Gia rất quyết liệt, hơn nữa vẫn luôn đương đầu ở biên giới Đại Khang, thế nhưng số lượng cựu binh giải ngũ của quân Phạm Gia là nhiều nhất trong số quân Trấn Tây.
Không phải do Phạm tướng quân thiên vị, mà là vì người Đảng Hạng đều biết quân Phạm Gia không dễ bắt nạt.
Đám binh lính ẻo lả mà bọn tướng lĩnh ăn chơi trác táng dẫn theo chỉ đánh một đòn đã tan rã, bọn họ chỉ cần cưỡi ngựa theo sau chém người là được.
Mà quân Phạm Gia và quân Thiết Lâm lại như các tuyển thủ, liều mạng xông lên, mặc dù ky binh Đảng Hạng có ưu thế về chiến lực, nhưng cũng khó tránh khỏi cái chết.
Dù cho dân du mục rất dũng mãnh, nhưng lại không có người nào muốn chết.
Một thời gian dài, người Đảng Hạng sẽ cố gắng tránh quân Phạm Gia và quân Thiết Lâm, do đó, số cựu binh còn sống của hai đội quân này giải ngũ sẽ nhiều hơn.
Đường Phi và Hàn Phong đang nói chuyện trên trời dưới đất, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào vang lên từ vị trí ghi danh bên phải.
“Qua đó coi thửi”
Hàn Phong khẽ cau mày, dẫn Đường Phi đi.
Phía sau nơi ghi danh, nhân viên hộ tống phụ trách ghi
danh khổ sở nói: “Đại ca, cái này không được thật mài! Thiếu tận hai ngón tay, e rằng tới cả đao cũng không cầm được!”
Trong các cuộc chiến tranh thời đại vũ khí lạnh, số người bị khuyết tật rất nhiều, hơn một nửa số cựu binh đến ghi danh vào quân Phạm Gia đều bị các khuyết tật khác nhau.
Người đàn ông này bị mất ngón áp út và ngón út của bàn tay phải, không phù hợp với quy định chiêu binh của quân Phạm Gia.
“Hồi nấy ta vừa thấy một anh ta cụt tay đi vào, sao tới ta lại không được?” Người đàn ông cơ bắp không phục nói.
“Người ta biết chữ, còn hiểu đội hình chiến đấu, tay còn lại có thể nâng được tảng đá, nếu ngươi cũng có thể thì ta sẽ cho ngươi qua!” Nhân viên hộ tống nói.
Đầu năm này số lượng cựu binh biết chữ quá ít, tuyển người như vậy dù không chiến đấu được cũng có thể làm mấy
việc liên quan đến chữ viết.
“Mặc dù ta không biết chữ, cũng không biết đội hình chiến đấu, nhưng ta biết bắn tên!”
Người đàn ông cơ chỉ vào sau lưng: “Nếu ngươi không tin thì cứ hỏi họI”
Hai người đàn ông đứng sau lưng người đàn ông cơ bắp vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ở trong làng bọn ta, Sổ Hàm ca là người bắn cung giỏi nhất!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...