“Xây dựng lại quân Phạm Gia?”
Khánh Hoài nghe vậy hai mắt trợn tròn xoe.
Anh ta muốn đưa Phạm Hải Châu vào quân Thiết Lâm vì, thứ nhất anh ta lo rằng bây giờ quân Phạm Gia không còn, Phạm Hải Châu sẽ không được Kim Phi trọng dụng, thứ hai ở trong quân Thiết Lâm cũng có thể nâng đỡ Phạm Hải Châu, để một ngày nào đó anh ta có thể xây dựng lại quân Phạm Gia.
Khánh Hoài thực sự không ngờ được, mới lần đầu tiên gặp mặt Phạm Hải Châu, Kim Phi đã để anh ta xây dựng lại quân Phạm Gia.
Phải biết răng, lực lượng vũ trang dưới trướng Kim Phi, chỉ có hai lực lượng chính là tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn mà thôi.
Một khi Phạm Hải Châu xây dựng lại quân Phạm Gia, quân Phạm Gia sẽ trở thành lực lượng vũ trang thứ ba của Kim Phi.
Phàm là người thông minh đều có thể nhìn ra, thế lực của Kim Phi đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, tuy y không xây dựng quốc hiệu mới, nhưng thực tế thì không khác so với xây dựng một quốc gia mới là bao.
Khi một đất nước mới bắt đầu công cuộc xây dựng, trở thành lực lượng vũ trang thứ ba của quốc gia, chờ sau khi Kim Phi chiếm trọn được thiên hạ, sức ảnh hưởng của quân Phạm Gia như thế nào có thể tưởng tượng được.
Khánh Hoài còn hiểu được như vậy, huống chỉ là Phạm Hải Châu.
Phạm Hải Châu nghe vậy sợ ngây người, anh ta ngây ngốc nhìn Kim Phi, rồi lại nhìn sang Khánh Hoài, nghi ngờ hay là mình nghe lầm.
Anh ta tới làng Tây Hà chỉ là để cảm ơn Kim Phi, không hề có yêu cầu nào khác.
Bởi vì trong lòng Phạm Hải Châu hiểu rất rõ, Kim Phi không nợ anh ta gì cả, y đã giúp quân Phạm Gia báo thù, đã khiến Phạm Hải Châu cảm kích lắm rồi, không dám ôm mộng gì thêm.
“Ngươi còn ngơ ra đó làm gì?”
Khánh Hoài thấy Phạm Hải Châu chỉ đứng ngốc ở đó, bèn đá lên đùi anh ta một cái: “Còn không mau cảm ơn Kim tiên sinhl"
Cuối cùng lúc này Phạm Hải Châu cũng đã tỉnh hồn, anh †a ném nạng sang một bên, cúi đầu xuống đất vái tạ Kim Phi: “Cảm ơn Kim tiên sinh! Phạm Hải Châu ta xin thề, đời này nguyện làm đao, làm kiếm của tiên sinh, chỉ làm nghe theo lời của một mình tiên sinh, nếu có phản lời thề, chết không chỗ chôn thân!”
Phạm Hải Châu không phải người ngu, anh ta biết Kim Phi để anh ta xây dựng lại quân Phạm Gia, có thể là bởi vì y khâm phục Phạm tướng quân, khâm phục nguyên nhân tồn tại của quân Phạm Gia, nhưng chắc chắn không chỉ vì lí do này.
Nhưng xây dựng lại quân Phạm Gia, với Phạm Hải Châu mà nói, quả thực có sức cám dõ quá lớn.
Dù biết rõ Kim Phi chắc chắn còn có mục đích khác, nhưng anh ta nguyện đáp ứng tất cả.
Bởi vì một khi bỏ qua cơ hội này, cả đời anh ta sẽ không thể nhìn thấy lá cờ lớn của quân Phạm Gia tung bay thêm một lần nào nữa!
“Hi vọng đội trưởng Phạm có thể nhớ kỹ lời thề hôm nay!”
Trương Lương đứng bên cạnh cảnh cáo: “Nếu có một ngày, ta phát hiện quân Phạm Gia có mưu đồ làm loạn, tiêu cục Trấn Viễn sẽ xuất binh trừng phạt!”
Kim Phi không thích nói mấy lời nặng nề như vậy, càng không thích người khác nói thế với mình, nhưng lần này y lại không ngăn cản Trương Lương.
“Rõ!” Phạm Hải Châu vội cúi đầu. Khánh Hoài vốn dĩ muốn bảo đảm cho Phạm Hải Châu, nhưng suy nghĩ này vừa mới lóe ra đã bị anh ta tự mình dập tắt.
Hơn nữa anh ta còn thầm quyết định trong lòng, sau này sẽ bớt qua lại với Phạm Hải Châu.
Mặc dù anh ta không giỏi tranh đầu trong triều đình, nhưng anh ta hiểu được tất cả cấp trên đều không muốn nhìn thấy thuộc hạ của mình quá thân thiết với nhau.
Huống chỉ mỗi người bọn họ còn nắm giữ một lực lượng vũ trang!
Nghĩ đến điểm này, Khánh Hoài nhìn Kim Phi chắp tay nói: “Tiên sinh bận việc, vậy ta đến xem cung nỏ hạng nặng liên hoàn của Hạc Minhl”
“Đi đi!” Kim Phi khẽ gật đầu.
Trước khi Khánh Hoài đi, anh ta không nhịn được võ vai Phạm Hải Châu một cái, cũng chẳng nói thêm gì, cứ thế mà đi.
“Đội trưởng Phạm, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, chờ khi ngươi khỏe rồi, hằng về Bình Giang tuyển binhl”
Kim Phi nhìn Phạm Hải Châu, nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...