“Từ trước đến nay nhân lực của chúng ta luôn thiếu, đàn ông của Bình Giang không ít, gây dựng lại quân Phạm Gia đúng là quá thích hợp!” Đường Phi hỏi: “Vậy khi nào chúng ta bắt đầu đăng thông báo tuyển người?”
“Chờ một chút!”
“Chờ cái gì?”
“Chờ Phạm Hải Châu quay lại!"
Bình Giang là thủ phủ của Giang Nam, vẫn là địa bàn của Ngô vương.
Mỗi lần đến lúc thu thuế, Ngô vương luôn trốn tránh, kêu nghèo, nói đất Ngô là nơi nghèo nàn, người dân ít ỏi, không có khả năng nộp quá nhiều thuế.
Vì thế Ngô vương còn che dấu không báo dân số đất Ngô.
Thời gian trôi qua, Trần Cát thật sự cho rằng đất Ngô rất nghèo, nên khi thu thuế ông ta luôn mắt nhắm mắt mở với đất Ngô.
Nhưng Ngô vương vẫn thu thuế như thường lệ, những khoản thuế dư thừa, sẽ bị ông ta giấu làm của riêng.
Có điều, như vậy những người bị Ngô Vương che giấu sẽ không phải nhập ngũ.
Điều này dẫn đến tỷ lệ trai tráng khoẻ mạnh ở đất Ngô, cao hơn Trung Nguyên một ít.
Sau khi Hàn Phong phát hiện ra tình huống này của đất Ngô, lập tức báo cáo cho Kim Phi.
Xuyên Thục có quá ít người trẻ tuổi khoẻ mạnh, kết quả là tỷ lệ nhân viên hộ tống nữ và binh lính nữ trong tiêu cục Trấn Viễn và trong quân Trấn Viễn luôn rất cao.
Kim Phi luôn ủng hộ nam nữ bình đẳng, nhưng là bình đẳng về địa vị xã hội, chứ không phải sinh lý.
Do cơ thể sinh lý của nam và nữ, nên phần lớn nữ giới không khỏe bằng nam giới.
Mặc dù nhân viên hộ tống nữ và binh lính nữ đều chăm chỉ tập luyện bắn cung nỏ, có thể bù đắp ở trình độ nhất định, nhưng khi tập kích đường dài, thể lực của binh lính nữ rõ ràng không bằng binh lính nam.
Nếu có thể, Kim Phi vẫn muốn có thêm binh lính nam.
Đây không phải thành kiến, mà đây là vấn đề tồn tại khách quan.
Ngay cả khi nữ giới không đầu quân, họ vẫn có thể đóng vai trò tốt hơn nam giới ở các khía cạnh khác.
Vì vậy sau khi nhận được báo cáo của Hàn Phong, Kim Phi đã nảy ra ý tưởng chiêu binh ở Giang Nam.
Còn chưa kịp nghĩ ra quy trình chiêu binh cụ thể, Thiết Ngưu đã truyền tin nói, đã tìm thấy Phạm Hải Châu ở thành Vị Châu.
Uy danh của Phạm tướng quân ở quận Bình Giang rất cao, khi Kim Phi biết tin cháu họ của ông ấy còn sống, lập tức quyết định gây dựng lại quân Phạm Gial
Nhưng trước khi gây dựng lại, Kim Phi quyết định gặp Phạm Hải Châu một lần.
Nếu người này đáng tin thì để anh ta phụ trách, nếu không thì để Phạm Hải Châu làm bù nhìn, y sẽ phái người khác phụ trách.
Trong lúc Hàn Phong và Đường Phi đang nói chuyện, thì Phạm Hải Châu đã ngồi khinh khí cầu, hạ cánh xuống sân bay làng Tây Hà.
Để tỏ lòng tôn trọng, Trương Lương đã tự mình dẫn người đến sân bay nghênh đón.
Khi Kim Phi nhìn thấy Phạm Hải Châu ở trong thư phòng, y đã bị giật mình.
Đầu của Phạm Hải Châu quấn một lớp băng gạc rất dày, che kín toàn bộ mặt trái.
Mặt bên phải lộ ra cũng bị bầm tím, mắt sưng tấy đến mức nheo lại thành khe hở.
Cánh tay trái cũng được đeo dây, nách phải có một đôi nạng, trông anh ta cực kỳ thê thảm.
Trong thư Thiết Ngưu có nói, Phạm Hải Châu bị thương khi bị người Đông Man đuổi giết, nhưng không ngờ vết thương nghiêm trọng như vậy.
Không chỉ có Phạm Hải Châu bị như vậy, mà hai binh lính đi theo cũng giống anh ta.
Trong lúc Kim Phi quan sát Phạm Hải Châu, Phạm Hải Châu cũng quan sát Kim Phi.
Kim Phi còn chưa kịp nói chuyện, Phạm Hải Châu đã vứt nạng, quỳ xuống.
Miếng gạc trên chân bị xé toạc, có thể thấy vết thương đã bị rách ra, một màu đỏ tươi nhanh chóng thấm ra từ miếng gạc.
Nhưng sắc mặt của Phạm Hải Châu không thay đổi, anh †a nghiêm túc dập đầu với Kim Phi.
“Cảm ơn tiên sinh đã giúp quân Phạm Gia báo thù rửa hận!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...