Trương Lương cũng hơi nhíu mày.
Để tấn công đất Tần, nhân viên hộ tống ở Kim Xuyên có thể điều được thì đều đã điều ra.
Những người còn lại cơ bản là trấn giữ những nơi quan trọng, cũng rất khó huy động nhân lực.
"Không đủ nhân lực để phân chia đất, vậy học theo cách của trấn Vĩnh Lâm, dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, chiêu mộ người từ địa phương, bảo cựu binh dẫn dắt tân binh!"
Kim Phi nói: "Còn nhân viên hộ tống, Lương ca huynh đến núi Thiết Quán một chuyến, cho xưởng xà phòng thơm tạm ngưng, để Tả Phi Phi chọn một đội nữ công nhân xuống tạm thời thay thế huynh đệ ở bến tàu!"
"Đúng rồi, còn núi Thiết Quán!" Trương Lương bừng tỉnh.
Sau nhiều lần huấn luyện thực tế, tuy hiệu quả chiến đấu của các nữ công nhân ở núi Thiết Quán không mạnh bằng các binh lính nữ của quân Trấn Viễn nhưng thực lực cũng đã được chứng minh.
Chí ít cũng mạnh hơn binh lính ẻo lả của Đại Khang nhiều.
Cộng thêm số lượng lớn nỏ hạng nặng và xe bản đá được bố trí trên bến tàu, cùng với một số phi thuyền, cho dù Đông Man đánh tới đây thì nhất định các nữ công nhân cũng có thể phòng thủ được!
"Được, lát nữa ta sẽ đi núi Thiết Quán một chuyến!" Trương Lương gật đầu lần nữa.
Tiểu Ngọc còn có chút khó xử, đang định nói thì lại bị Hàn Phong giành trước: "Tiên sinh yên tâm, khi về ta sẽ bàn bạc với Tiểu Ngọc, sẽ nhanh chóng điều động người tới!"
Cửu công chúa thấy Tiểu Ngọc còn muốn lên tiếng, không khỏi thầm thở dài nói: “Quận Bình Giang là nguyên quán của Phạm tướng quân, cơ bản quân Phạm Gia đều đến từ quận Bình Giang, trẫm yêu cầu các ngươi xem xét kỹ vấn đề này, nhất định không thể làm qua loa cho xong!"
"Dạ!" Hàn Phong và Trương Lương đều cúi người dạ một tiếng.
Tiểu Ngọc cũng chợt nhận ra! Vừa rồi cô ấy vẫn đang thắc mắc, quận Bình Giang năm
trong thủ phủ của Ngô vương, cách Xuyên Thục mấy ngàn dặm xa xôi, gần như đến tận biển Đông Hải.
Cho dù Kim Phi muốn mở chiến trường mới, trước tiên cũng nên tấn công ở gần là Tương vương và Tứ hoàng tử, sao lại bỏ gần tìm xa đi đánh Ngô vương chứ?
Hơn nữa, còn là tấn công một quận thành trong nội địa của Ngô vương.
Bây giờ cô ấy đã hiểu!
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu vì sao Hàn Phong lại cướp lời trước.
Hóa ra quận Bình Giang là nguyên quán của Phạm tướng quân!
Cũng giống như quân Thiết Lâm hầu như đều đến từ huyện Kim Xuyên, quân Phạm Gia là cấp dưới của Phạm tướng quân, gần như tất cả cũng đều đến từ quận Bình Giang!
Hiểu rõ điều này, Tiểu Ngọc nhanh chóng bày tỏ lập trường của mình: "Tiên sinh, bệ hạ yên tâm, cho dù việc phân đất ở đất Tần bị chậm lại, ta cũng sẽ rút được người ral"
Cửu công chúa nghe Tiểu Ngọc nói vậy, cô ấy cũng khế gật gật đầu: “Vậy các ngươi lo làm việc đi!”
Xem ra cô gái nhỏ này vẫn chưa đến nổi hết thuốc chữa.
"Dạ!" Ba người Trương Lương dạ một tiếng, quay người rời khỏi nhà ăn.
Lúc này, có một cây nến sắp tàn, Nhuận Nương lại đến thay một cây mới.
“Thương thay xương chất bờ vô định, mà người vẫn trong mộng nhớ mongl”
Kim Phi nhìn ánh nến chập chờn lại thở dài: “Lại có mấy vạn nỗi nhớ mong, cũng không đợi được người các nàng đang mong đợi!"
Cửu công chúa đứng ở một bên, cũng thở dài theo.
Trấn Phong Thủy, hôm nay là ngày tụ họp.
Theo thói quen, mọi người đã tập trung từ sáng sớm tại nơi đọc báo.
Hình ảnh này giống như kiếp trước Kim Phi xem lúc còn nhỏ, lúc đó tivi rất hiếm, khi trong làng có người tổ chức đám cưới, hoặc là con nhà ai thi vào đại học, mới có thể tìm đội chiếu phim từ nơi khác đến chiếu phim trong làng.
Mỗi khi đến lúc này, thì đó đều là một sự kiện lớn trong làng và mọi người từ làng trên xóm dưới đều sẽ tụ tập ở đó.
Đại Khang thiếu thốn nơi vui chơi giải trí nên việc nghe báo đã trở thành hình thức giải trí lớn nhất của người dân ở trấn Phong Thủy.
Nhiều người đã lên đường khi trời chưa sáng, vác trên lưng những chiếc ghế nhỏ chỉ để có được một chỗ ngồi tốt gần sân khấu.
Người đưa thư vẫn chưa đưa thư, công việc hàng ngày là đọc báo và đến điểm phát báo ở quận Quảng Nguyên để lấy báo.
Người dân bình thường cũng bận rộn, ngoại trừ những ngày đầu, tới chiều tối cũng không có ai làm phiền người đưa thư đọc báo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...