Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Khói bốc lên cao, trong về phương bắc xa xăm!

Rồng uốn khúc, ngựa hí vang, kiếm khí như sương!

Tấm lòng chảy cuồn cuộn tựa như nước sông Hoàng Hà. Hai mươi năm, tung hoành ngang dọc.

Ai có thể chống lại!"

Bên dưới có một nhóm nhân viên hộ tống đang tuần tra tình cờ đi ngang qua, tò mò ngẩng đầu nhìn Kim Phi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy Kim Phi hát đấy.

Cửu công chúa cũng hơi sửng sốt, sau đó thì hiểu ra, Kim Phi đang hát cho Phạm tướng quân và quân Phạm Gia.

Cô ấy lại mím môi rồi rót tiếp một chén rượu.

Kim Phi không đến bưng chén rượu lên, mà tiếp tục hát:



"Hận thù càng sâu, chiến tranh càng kéo dài. Bao nhiêu thuộc hạ trung thành chôn xác xứ người! Chết trăm lần cho đất nước thì có tiếc chỉ,


Nén tiếng than thở, không nói một lời, máu và nước mắt đọng đầy!"

Nghe thấy câu này, nhân viên hộ tống bên dưới không kìm được mà dừng bước.

Bọn họ cũng từng đi lính, đều đã từng tận mắt nhìn thấy chiến hữu chết thảm dưới đao kẻ địch.

Lúc này tất cả đều đang nhớ lại cuộc sống chinh chiến sa trường lúc đầu!

Họ cũng nhớ tới những người đã từng ăn cơm chung trước kia, những người chiến hữu cuối cùng đã vĩnh viễn chôn xác nơi đất khách quê người!

Không ít nhân viên hộ tống cũng nâng tay áo lên lau nước mắt.

Trần Văn Viễn đỡ Triệu Nhạc đi chưa được bao xa thì nghe thấy tiếng hát, hai người dừng bước cùng một lúc.

Triệu Nhạc không kìm được mà nhớ đến Phạm tướng quân, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được lại chảy ra lần nữa.

"Mau đi gọi Thanh Diên cô nương!"

Trần Văn Viễn vừa bảo trợ thủ đi gọi Thanh Diên, vừa móc một cây bút chì và quyển sổ nhỏ từ trong ngực ra, ghi lại lời bài hát.

Thật ra không cần Trần Văn Viễn đi gọi, Thanh Diên sống ở tiền viện nhà Kim Phi, lúc này đã đứng trong sân rồi.

Lúc này trong lòng Kim Phi chỉ có sự áy náy đối với Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, không để ý trên đường đang có càng ngày càng nhiều người dân đến, y dùng cách hát gần như là hét để tiếp tục hát:

"Vó ngựa đi phía Nam người nhìn về phía Bắc!

Người trông về phía Bắc, cỏ vốn xanh rờn nay chỉ còn cát vàng tung bay!

Ta nguyện bảo vệ bờ cõi biên cương này!

Giữ gìn từng tấc đất quê hương, để cho bốn phương khiếp sợi”

Cửu công chúa nghe đến khúc này, chợt ngẩng đầu lên!

Cô ấy nhìn dáng vẻ hò hét của Kim Phi, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái!


Không hổ là nam nhân cô ấy chọn trúng!

Giữ gìn từng tấc đất quê hương, để cho bốn phương khiếp. sợi

Những lời này khiến lòng nhiệt huyết của Cửu công chúa sôi trào!

Cũng khiến cho nhiệt huyết của nhân viên hộ tống và người dân đang xem ở dưới tháp canh sôi trào!

Triệu Nhạc nhớ lại cuộc sống sa trường ban đầu cùng vào sinh ra tử với Phạm tướng quân, vừa khóc vừa cười!

Cách đó không xa, Thanh Diên thu hồi giấy bút, cũng đang ngẩng đầu nhìn Kim Phi, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, có kích động, có sùng bái, cũng có chút thương xót.

Thanh Diên có xuất thân ca nữ, từ nhỏ đã được đào tạo âm luật, cách Kim Phi hát mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng cô ấy nghe và cảm nhận được sự hào hùng của Kim Phi trong tiếng ca, cũng cảm nhận thấy sự áy náy trong tiếng ca.

Là một người đàn ông yêu khoa học công nghệ, tính cách của Kim Phi rất hướng nội, thường ngày tuyệt đối sẽ không ca hát trước mặt người khác.

Nhưng hôm nay có lẽ là do sự áy náy đối với Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, Kim Phi giống như đang trừng phạt bản thân, không để ý càng ngày càng có nhiều người dân vây quanh, y bưng chén rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, lại bắt đầu hét lên.

Cứ như vậy, mỗi lần hét là uống một chén rượu! Sau khi hét, giọng cũng càng lúc càng khàn đi!

Cửu công chúa khuyên như thế nào cũng không có tác dụng, biết Đường Tiểu Bắc không có ở đây, cô ấy không thể làm gì hơn ngoài cho người đi tìm Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tâm.

Kết quả là Châu Nhi lại bảo rằng Quan Hạ Nhi hôm nay về nhà mẹ để thăm người thân, Bắc Thiên Tâm đi theo bảo vệ cô ấy tồi.

Cửu công chúa tranh thủ thời gian bảo Tiểu Ngọc đi tìm Quan Hạ Nhi.


Đợi đến lúc Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tâm từ làng Quan Gia chạy về, Kim Phi đã hét nửa giờ trên tháp canh, uống say đến mức cả người lảo đảo, giọng khàn đến mức nói không ra lời.

Trên đường trở về Quan Hạ Nhi đã nghe Tiểu Ngọc kể về chuyện đã xảy ra, nhìn thấy mắt Kim Phi đỏ hoe, trán nổi gân xanh, vẫn cứ gào thét mãi, Quan Hạ Nhi đau lòng đến rơi nước mắt.

"Tỷ tỷ, tỷ mau khuyên nhủ phu quân đi!"

Cửu công chúa khóc với Quan Hạ Nhi nhờ giúp đỡ.

"Đương gia..."

Quan Hạ Nhi xông tới, muốn kéo Kim Phi vào trong lồng ngực.

Nhưng Kim Phi lúc này đã say đến không nhìn thấy rõ ai nữa rồi, theo bản năng mà đẩy ra, thiếu chút nữa đã đẩy ngã Quan Hạ Nhi.

Thấy Quan Hạ Nhi vẫn muốn đi, Bắc Thiên Tâm vội vàng kéo cô lại: "Tỷ tỷ, để ta tới!"

Nói xong, cô ấy tiến lên mấy bước, lấy tay chém vào phía sau cổ Kim Phil

Kim Phi đang khua chân múa tay bỗng trợn mắt, tiếng hát của y đột ngột ngừng lại.

Bắc Thiên Tâm vác Kim Phi lên, nhảy từ trên tháp canh xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui