Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Chiều hôm đó, phi thuyền trở truyền đơn trở về trấn Vĩnh Lâm, truyền đạt yêu cầu của Kim Phi cho Hàn Phong.

“Để Đại Cẩu Tử chủ trì công tác phân chia ruộng đất ư?” Hàn Phong không khỏi nhíu mày.

Nhưng uy tín của Kim Phi ở Kim Xuyên như mặt trời ban trưa, mặc dù Hàn Phong không hiểu tại sao Kim Phi làm như vậy, nhưng anh ta vẫn quyết định làm theo lời giao phó của Kim Phi

Buổi sáng hôm sau, ở mảnh đất trống năm ở trung tâm trấn Vĩnh Lâm tổ chức đại hội hành quyết, xử tử địa chủ Hoàng Lĩnh Toàn và thổ phỉ Lương Xung, cùng với lũ tay say giúp bọn chúng làm việc ác.

Sau đó Hàn Phong tuyên bố công tác phân chia ruộng đất sẽ do Đại Cẩu Tử chủ trì.

Tảng đá treo trong lòng dân chúng, cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Đại Cẩu Tử không hiểu gì cả, anh ta tới tìm Hàn Phong: “Hàn tiên sinh, từ trước đến này ta chưa bao giờ chia đất, sao lại để ta làm việc này?”

“Đây là sắp xếp của Quốc sư đại nhân.” Hàn Phong liếc Đại Cẩu Tử hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn?”

“Quốc sư đại nhân biết ta ư?” Đại Cẩu Tử trợn mắt.


Trong mắt anh ta, anh ta và Kim Phi là người của hai thế giới khác biệt. “Không chỉ biết ngươi, Quốc sư đại nhân còn khen ngươi trong thư đấy.”

Hàn Phong vỗ vai Đại Cẩu Tử: “Cố gảng lên, đừng làm Quốc sư đại nhân thất vọng!”

“Tiên sinh yên tâm. Ta nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của Quốc sư đại nhân!”

Trong mắt Đại Cẩu Tử có nước mắt lóe qua, anh ta võ ngực vang “bùm bùm!

Buổi tối hôm đó, Đại Cẩu Tử bắt đầu triệu tập nhân công, bắt đầu chuẩn bị cho công tác phân đất.

Kim Phi ở nơi Kim Xuyên xa xôi cũng không nhàn rỗi, sau khi ăn cơm tối xong, bèn phái người gọi Trần Văn Viễn tới, nói với anh ta suy nghĩ của y.

Trần Văn Viễn vừa nghe xong đã kích động nhảy cẵng lên ngay tại chỗ.

Đến khi anh ta bình tĩnh lại, mới hỏi Kim Phi: “Nhưng dân chúng không biết chữ, kể cả chúng ta đưa báo cho họ cũng vô ích thôi!"


“Điều này ngươi không cần lo lắng, mỗi làng ta sẽ sắp xếp một người, chuyên đến đọc báo cho họ nghe.”

Kim Phi đang nghĩ xong đối sách từ lâu: “Vậy nên nội dung trong báo vẫn phải được viết theo tiếng phổ thông, nếu không dân chúng sẽ không nghe hiểu.”

“Có người tới tận nơi đọc báo, vậy thì còn gì bằng.” Trần Văn Viễn gật đầu liên tục.

“Trần công tử, ta chuẩn bị để ngươi làm tổng biên tập tòa soạn phụ trách nội dung của tờ báo, ngươi có đồng ý không?” Kim Phi nói ra mục đích của mình cho anh ta nghe.

“Tiên sinh giao chuyện quan trọng như vậy cho ta, tức là tiên sinh tin tưởng ta. Ta đương nhiên đồng ý, ta chỉ sợ mình làm không tốt thôi.” Trần Văn Viễn xoa tay nói.

“Mấy đợt báo đầu, ta sẽ làm cùng ngươi. Làm mấy lần rồi ngươi sẽ biết cách.”

“Cảm ơn tiên sinh!” Trần Văn Viễn vội gật đầu, “Ta bằng lòng thử một lần, nếu như không làm tốt thì tiên sinh hãy đổi người khác.”

“Không cần ngươi nói điều này, không làm tốt ta ắt sẽ đổi người khác.”

Kim Phi lấy ra bản mẫu tờ báo y vẽ lúc chiều đưa cho. Trần Văn Viễn: “Đây là mấy bản mẫu ta nghĩ ra hồi chiều, ngươi xem thử trước, tìm hiểu sơ qua một chút.”. Truyện Phương Tây

“Bản mẫu?” Trần Văn Viễn nhíu mày. Đây là một danh từ mới anh ta chưa từng được nghe qua.

“Báo không thể chỉ nói về chính sách được, nếu không dân chúng nghe nhiều sẽ chán. Huống hồ tạm thời chúng ta chưa có nhiều chính sách để truyền đạt cho họ như vậy, cho nên phần in cần phải có những nội dung phong phú khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui