Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

m thanh của mũi tên lệnh cực kì có tính xuyên thấu, sau khi nổ còn để lại một đám khói đen trên không trung.

Người dân trấn Vĩnh Lâm lần đầu tiên thấy cái này, tới tấp nghiêng đầu nhìn sang.

Đại hội xét xử không thể không tạm thời ngừng lại. "Hàn tiên sinh, phát hiện kẻ địch ở khu vực số hai!"

Một nữ nhân viên hộ tống chạy tới báo cáo: "Trung đội trưởng bảo ta hỏi ý ngài, có cần kêu gọi thêm viện binh hay không."

Mũi tên lệnh của nhân viên hộ tống chia làm nhiều loại, mũi vừa bay lên trời là tên lệnh báo hiệu, thông báo phát hiện kẻ địch, nhưng không xin thêm viện binh.

"Kẻ địch có bao nhiêu người?" Hàn Phong hỏi.

"Trước mắt chỉ phát hiện một người!"

"Có huynh đệ nào bị thương không?"


"Không có, dựa theo yêu cầu của tiên sinh, mọi người chia ra ít nhất ba người một tổ, luôn nắm lựu đạn trong tay, đối phương vừa bị phát hiện đã chạy rồi!" Nữ nhân viên hộ tống nói: "Nhưng thân thủ của hắn rất lợi hại, tốc độ cũng nhanh ngang Thiên Tâm phu nhân, máy bắn đá và cung nỏ phe ta còn chưa chuẩn bị xong, hẳn đã chạy vào trong rừng rồi, đội trưởng tiểu đội 3 lo rằng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa bọn chúng có ba người chạy vào trong núi, bây giờ lại chỉ phát hiện một người, đội trưởng tiểu đội 3 lo là bọn chúng muốn dùng kế điệu hổ ly sơn nên không phái người đuổi theol"

"Làm đúng lắm, ở trong rừng rậm, huynh đệ chúng ta đúng là không phải đối thủ của người như vậy, phái người đi vào, không phải đuổi bắt mà là chịu chết!"

Hàn Phong khẳng định cách làm của đội trưởng tiểu đội 3 trước, sau đó suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước mắt không cần phải để ý đến bọn chúng, bảo phi thuyền gia tăng tần suất và cường độ tuần tra, trước tiên cứ chặn bọn chúng lại ở chỗ này, chờ quân tiếp viện đến, bọn chúng mọc cánh cũng khó thoát!"

Phát hiện kẻ địch trốn vào trong núi, Hàn Phong biết với chút nhân lực này của mình không thể nào vào núi bắt người được, trời vừa sáng đã cho bồ câu đưa tin trở về làng xin thêm viện binh.

"Vâng!" Nữ nhân viên hộ tống gật đầu, chạy về truyền lời ngay.

Chờ cô ấy rời đi xong, Hàn Phong mới nhíu mày.

Vừa rồi lời anh ta nói tràn đầy tự tin, là để an ủi nữ nhân viên hộ tống, ổn định nội bộ.

Nhưng tình huống trong làng anh ta biết rất rõ, bây giờ tiêu cục phát triển quá nhanh, khắp nơi đều thiếu nhân lực, tình báo Tiểu Ngọc nhận được mỗi ngày, gần như có một nửa là cần tìm thêm người trong làng tới chỉ viện.


Nếu không phải do đám khốn này gây chuyện quá ác liệt, Kim Phi lại định để cho đội không quân luyện tập thêm, có lẽ đã không thể tập hợp được nhiều nhân lực như vậy.

Nhưng bây giờ anh ta còn phải xin thêm viện binh, quả thực quá khó khăn.

"Hàn tiên sinh, bên kia sao vậy?" Một bà lão hỏi.

Sau hơn một giờ tiếp xúc, người dân và Hàn Phong dần dần trở nên quen biết.

Bọn họ mặc dù không biết mũi tên lệnh báo hiệu cho chuyện gì, nhưng vẫn biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.

"Không có gì, chỉ là phát hiện tội phạm bị bắt đã bỏ trốn!" Hàn Phong giải thích.

"Tội phạm bỏ trốn nào? Lại là địa chủ và thổ phỉ bỏ trốn sao?"

"Không phải địa chủ hay thổ phỉ, là mấy kẻ phạm tội giết người."

Hàn Phong giải thích: "Thời gian trước người của bọn ta ở phủ Kinh Triệu phân chia đất đai, bọn chúng đã giết nhân viên phụ trách phân đất và nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ của bọn ta."

"Cái gì, dám giết nhân viên phân đất của các ngài ư?" Người dân vừa nghe xong đã nổi giận.

Bọn họ vẫn luôn ngày đêm mong đợi tiêu cục Trấn Viễn tới phân đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui