Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Với tâm lý này, nhóm học trò đã rất cẩn thận khi gọt bút chì.

"Bút chì khác với bút lông trước đây mà chúng ta sử dụng, đây là một loại bút đầu cứng, dễ mang theo, hơn nữa tốc độ viết cũng nhanh hơn, viết ra chữ nhỏ hơn và tiết kiệm giấy."

Phương Linh Quân đóng vai trò làm người giải thích.

Phần lớn các học trò đều là những người trẻ ở độ tuổi mười mấy hoặc đầu đôi mươi, không khỏi bị bút chì thu hút và bắt đầu thử viết trên vở.

“Ơ, cái này viết chữ được thật này.”

“Haha, Chúc huynh, nét chữ huynh viết xấu quái”

“Ôi, sao lại gãy rồi?”

“Của ta cũng gấy rồi, tiếc quá!”

Những tiếng cảm thán của nhóm học trò liên tục vang lên khiến lớp học trở nên ồn ào như đang mua bán ở ngoài chợ.


Sau khi nhóm học trò nhận biết được một lúc, Phương Linh Quân mới cầm thước dạy học gõ gõ lên bàn, phòng học mới yên tĩnh lại.

“Tiếp theo, ta lại giải thích cho mọi người một thứ khác mà chúng ta sẽ thường dùng trong lúc giảng dạy.”

Phương Linh Quân giơ một cục phấn lên: “Đây là phấn viết, khi mọi người về sẽ thường xuyên dùng cái này.”

Nói xong, ông ta xoay người viết lên tấm bảng đen dòng chữ Hương Thôn Vịnh Hoài.

Phải nói rằng, đúng là người biết thư pháp đúng có khác, tuy chỉ mới tiếp xúc với phấn không lâu nhưng những dòng chữ Phương Linh Quân viết ra vẫn rất tự nhiên phóng khoáng và vô cùng tinh tế.

“Viết loại phấn này xong, có thể lấy vải lau đi.”

Phương Linh Quân cầm một mảnh vải thô, lau chữ trên bảng đen, sau đó viết lại.

“Ô, cái này tiện thế” “Đúng vậy, lau xong là sạch, lần sau có thể dùng nữa”

Nhóm học trò sôi nổi lấy viên phấn trong đáy túi ra, để nó vào tay rồi tò mò quan sát.

Một số còn không nhịn được mà viết chữ lên bàn.

Không khí lớp học sôi nổi lạ thường.

Trong hoàn cảnh như vậy, muốn cho bọn họ bình tĩnh học †ập cũng khó, nên Phương Linh Quân đã từ bỏ kế hoạch dạy học.

"Mọi người hãy nghiên cứu kỹ một chút, buổi chiều giờ Mùi sẽ chính thức bắt đầu lớp học, hy vọng đến lúc đó các ngươi đã có tâm trạng để học hành!"

Phương Linh Quân dặn dò một tiếng rồi chắp tay sau lưng ra khỏi phòng học.


Kim Phi cũng dẫn đám người Thiết Chùy đi bằng cửa sau.

"Kim tiên sinh, thất vọng sao? Tiết học đầu tiên lại lộn xộn thành như vậy."



Phương Linh Quân cười nói. "Không sao, lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với nhiều thứ mới lạ như vậy, nên cần thời gian để tiếp thu, ta nghĩ đến buổi chiều là sẽ tốt thôi." Kim Phi xua tay.

“Cũng phải, đừng nói là đám trẻ này mà lần đầu ta nhìn thấy bút chì với phấn viết, cũng hào hứng thức trắng mấy đêm.”

Phương Linh Quân nói: “Bây giờ ta càng ngày càng mong đợi giáo dục bắt buộc rồi!"

"Ta cũng rất mong chời"

"À phải rồi Kim tiên sinh, trường học ở nhiều nơi đã bắt đầu chuẩn bị chưa?"

"Đã bắt đầu rồi,' Kim Phi trả lời: "Ta đã điều động đội Chung Minh thành lập một đoàn giám sát, mấy ngày hôm trước họ đã lên đường đến các nơi ở Quảng Nguyên, chịu trách nhiệm lựa chọn nơi thích hợp để xây trường học, sắp xếp thợ mộc làm bàn ghế, sơn bảng đen, hẳn là sẽ kịp để khai giảng cho đầu xuân năm sau."

“Vậy thì tốt rồi,' Phương Linh Quân gật đầu: "Kim tiên sinh định mở bao nhiêu trường học trong đợt đầu tiên?"


“Bây giờ ta vẫn đang sờ đá qua sông, định lấy Quảng Nguyên làm thí điểm để xem hiệu quả giảng dạy thế nào, nếu hài lòng, tháng ba sẽ mở đợt thứ hai ở Miên Châu và Tây Xuyên."

Kim Phi nói: "E là tiên sinh phải vất vả một hồi rồi, ta đã sắp xếp người đến Miên Châu và Tây Xuyên để chiêu mộ học trò, đầu xuân năm sau sẽ bắt đầu giảng dạy cho nhóm học trò này, thì nhóm học trò thứ hai sẽ đến đây."

“Công việc của ta là vậy, có gì vất vả đâu?” Phương Linh Quân lắc đầu nói: “Chỉ cần có thể cho tất cả trẻ em ở Đại Khang được đi học, đừng nói là chút vất vả này, cho dù là mệt chết ở đây ta cũng mãn nguyện!"

"Phương tiên sinh cao thượng!" Kim Phi chắp tay cúi đầu kính chào Phương Linh Quân.

"Ta làm sao mà xứng với chữ cao thượng, Kim tiên sinh đây mới thật sự là cao thượng!" Phương Linh Quân liên tục xua tay, sau đó quay đầu lại nhìn phía sau phòng học: "Ta tin chỉ cần Kim tiên sinh kiên trì, nơi này nhất định sẽ là nơi khởi đầu mới khiến Đại Khang trở nên thịnh vượng!”

"Ta cũng tin như vậy!" Kim Phi gật đầu theo: "Giáo dục là nền tảng của vận mệnh quốc gia, chỉ cần có thể bồi dưỡng ra một nguồn nhân tài dồi dào, thì Đại Khang sẽ không bao giờ bị nước ngoài bắt nạt nữa!"

Phương Linh Quân vừa nghĩ vừa trả lời, Hàn Phong đã vội vàng đi tới.

"Tiên sinh, đã tìm thấy đám khốn nạn kia rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui