Cũng càng mong đợi vào những tài liệu giảng dạy khác mà Kim Phi nói.
“Đương nhiên” Kim Phi cười nói: “Có điều món quà thứ hai của ta, không phải là ba bài văn này.”
“Hả?” Phương Linh Quân hơi ngớ ra: “Vậy quà tặng tiên sinh nói là gì?”
“Là cái này!” Kim Phi cười lấy một hộp gỗ từ trong tay thị vệ.
Mở hộp gỗ ra, bên trong là những hàng chữ vuông được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Trước đây Phương Linh Quân chưa từng thấy kĩ thuật in chữ di động, cúi đầu nhìn một lần, không rõ hộp gỗ này dùng làm gì.
Một giây sau, ông ta nhìn thấy Kim Phi nấy ra một tờ giấy trắng, đặt trên hộp gõ, sau đó lại lấy một vòng lăn, đẩy trên giấy trắng một cái.
Lấy giấy trăng lên, Phương Linh Quân nhìn thấy nội dung, bản dịch và chú giải của Tam Tự Kinh.
Cầm quyển tập đối chiếu, phát hiện hai bản giống nhau như đúc.
“Đây... Đây... Đây là vật gì?”
Phương Linh Quân kích động đến mức mặt già đỏ rực, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Phương tiên sinh, đây là một phát minh khác của xưởng in ấn làng Tây Hà ta, gọi là kĩ thuật in chữ di động.”
Kim Phi cầm hộp gõ lên, đổ các chữ vuông ở trong ra, vừa xếp lại từ đầu, vừa giải thích nguyên lí kĩ thuật in chữ di động với Phương Linh Quân.
Nguyên lí in chữ rất đơn giản, Phương Linh Quân vừa nhìn đã hiểu.
Nhưng cái này không thể ngăn cản sự kích động của ông 1a.
Vì ông ta hiểu rõ ý nghĩa đại diện của hộp gỗ này.
Sở dĩ giáo dục Đại Khang khó phổ cập, ngoài bị hạn chế do thiếu giấy, còn bị hạn chế do kĩ thuật in ấn lạc hậu.
Trước đây xuất bản một quyển sách, phải điêu khắc bản mẫu riêng cho quyển sách này, chỉ phí quá lớn.
Kĩ thuật in chữ di động xuất hiện, sẽ giảm đáng kể chỉ phí này.
Cộng thêm kĩ thuật làm giấy vừa nãy Kim Phi nói...
Lúc này Phương Linh Quân cuối cùng cũng hiểu, vì sao Kim Phi lại nói thực hiện giáo dục bắt buộc không coi là khó nữa.
“Kim tiên sinh, xin nhận của ta một lạy Ị”
Phương Linh Quân cúi người hành lễ với Kim Phi. “Phương tiên sinh, thế này sao mà được?”
“Một lạy này của ta không phải vì mình, mà là trân trọng cảm ơn Kim tiên sinh cho muôn vàn trẻ em Đại Khang!”
Phương Linh Quân xúc động nói: “Ta tin muôn vàn trẻ em của Đại Khang, đều sẽ được hưởng lợi suốt đời vì hai phát minh này của tiên sinh! Đại Khang cũng sẽ vì hai phát minh này của tiên sinh, mà xuất hiện vô số người tài!”
“Đây cũng là điều xưa nay tiểu sinh luôn khao khát!”
Kim Phi nắm tay Phương Linh Quân nói: “Một mình ta dù có bản lĩnh hơn, cũng không gánh cả thiên hạ được, cho nên muốn xây dựng xã hội càng tốt đẹp, thì cần có sự nỗ lực của vô số người tài!”
“Thảo nào người dân đều gọi Kim tiên sinh là Bồ tát sống, Đại Khang có anh hào như Kim tiên sinh, ắt sẽ vùng dậy! Đây là phúc của Đại Khang, cũng là phúc của người dân Đại Khang!”
Phương Linh Quân nói: “Bây giờ ta dọn dẹp đồ đạc, cùng đi về làng Tây Hà với Kim tiên sinh!”. Xin hãу đọc truуện tại [ T𝖱Ù𝘔T𝖱𝐔𝐘 ỆN.𝗩n ]
“Lương Hữu Dư, ngươi đi sắp xếp người giúp đỡ tiên sinh, trao đổi với người nhà của trẻ em trong học đường một chút, nếu bằng lòng tới làng Tây Hà học, chúng ta có thể phụ trách đưa bọn họ đi, các chi phí học tập lương thực chỗ ở khác, đều do chúng ta gánh vác, nếu không bằng lòng đi theo, cũng sẽ sắp xếp giáo viên khác tới đây tiếp tục dạy học.”
Kim Phi lập tức sắp xếp: “Lão Ưng, ngươi đi sắp xếp phi thuyền, chúng ta nhanh chóng quay về.”
“Tiên sinh, chúng ta không đi tìm Lưu Bất Quần à?” Thiết Chùy hỏi.
Anh ta biết Kim Phi tới Miên Châu là muốn tìm ba người, bây giờ mới tìm được hai.
“Phương tiên sinh đi về làng Tây Hà, sao ta có thể không đi cùng được?”
Kim Phi liếc Thiết Chùy.
Thuyết phục được Thiết Thế Hâm và Phương Linh Quân, mục tiêu hành trình lần này đi Miên Châu của Kim phi đã coi như hoàn thành rồi, vì Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân như nhau, đều dạy học cả.
Ăn trong bát của mình trước, luôn là nguyên tắc làm việc của Kim Phi.
Tiếng tăm của Phương Linh Quân lớn hơn, ông ta bằng lòng đi đến làng Tây Hà, đã là quá đủ với Kim Phi rồi.
“Kim tiên sinh, ngài muốn đi tìm Lưu Bất Quần à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...