Lúc này e rằng còn chưa thành phôi, Ngụy Vô Nhai cho dù có giỏi cỡ nào thì cũng không khám ra được.
“Nào, nào, đừng đứng nữa, ngồi xuống nói chuyện đi." Kim Phi duõi tay đi đỡ Quan Hạ Nhi.
“Đương gia, ta đâu có yếu ớt như vậy! Lan Lan sắp được bảy tháng rồi mà vẫn vác bụng đi làm đó sao?”
Quan Hạ Nhi nói vậy, trong lòng lại thấy ngọt ngào, cô để Kim Phi đỡ mình ngồi trên ghế.
“Lan Lan là Lan Lan, nàng là nàng!”
Kim Phi nói: “Từ hôm nay trở đi, không cần làm gì cả, chỉ cần ở nhà an tâm dưỡng thai!”
“Đương gia, chẳng lẽ chàng không chú ý mấy ngày nay Vũ Dương không qua đây sao?” Quan Hạ Nhi nhắc nhở nói.
“Đất Tân lại có hai quận bắt đầu chia đất, hai quận này có mấy có vài gia thế gia đại tộc, dạo này cô ấy sẽ hơi bận.”
Cửu công chúa hiện tại không có đội ngũ, chuyện gì cũng đành phải tự mình lo liệu, địa bàn càng lúc càng rộng, cũng càng ngày càng nhiều việc.
Những ngày gần đây Cửu công chúa rất bận rộn, đã nhiều đêm không tới hậu viện.
“Chàng đúng là đồ ngốc!” Quan Hạ Nhi dí đầu Kim Phi: “Vũ Dương cũng bị chậm rồi!”
Kim Phi sửng sốt một lát, sau đó vỗ đùi cái đét.
Quả thực, Cửu công chúa có kinh muộn sáu ngày, nhiều hơn Quan Hạ Nhi một ngày.
“Chẳng lẽ Vũ Dương cũng có rồi hả?”
Đôi mắt Kim Phi lập tức trợn tròn xoe.
Lúc thì bị mất con, lúc lại có hai đứa cùng một lúc. Điều này khiến tim Kim Phi đập nhanh hơn.
Theo bản năng y muốn đi tìm Cửu công chúa hỏi một chút, nhưng nhìn Quan Hạ Nhị, y lại dừng bước.
“Chắc là Vũ Dương cũng có.” Quan Hạ Nhi cười nói: “Đi xem đi”
Kim Phi cho dù có khô khan thế nào thì cũng sẽ không rời đi lúc này: “Bây giờ chắc là Vũ Dương vẫn đang bận, ta ở với nàng trước, chốc nữa sẽ qua tìm cô ấy”
“Không cần, nhanh đi giúp Vũ Dương, đừng để cô ấy mệt” Quan Hạ Nhi xua tay.
“Vậy ta đi nhé?” Kim Phi hơi chột dạ hỏi: “Nàng không tức giận sao?”
“Ta nhỏ nhen như vậy à?” Quan Hạ Nhi tức giận, đẩy Kim Phi một cái.
Việc mất đi đứa con đầu lòng luôn là cái gai trong lòng Kim Phi, đồng thời cũng là cái gai trong lòng Quan Hạ Nhi.
Khi đó ở Đông Hải, Kim Phi chưa biết sống chết thế nào, nếu Kim Phi đã xảy ra chuyện, vậy thì đứa bé trong bụng Cửu công chúa chính là máu mủ duy nhất của Kim Phi.
Quan Hạ Nhi luôn cảm thấy mình đã thất bại trong việc bảo vệ Cửu công chúa và huyết mạch của Kim Phi.
Quan Hạ Nhi đã nôn ra máu khi biết Cửu công chúa sẩy thai do bị tấn công.
Bây giờ Cửu công chúa có thể lại mang thai, Quan Hạ Nhi cũng cực kỳ phấn khởi.
Kim Phi chắc chắn rằng Quan Hạ Nhi quả thật không tức giận thì mới rời đi.
Khi đến thư phòng ở tiền viện, Cửu công chúa đang cúi đầu đọc tấu chương, Kim Phi đi vào mà cũng không phát hiện ra.
Trên bàn có ba chồng tấu chương xếp trước mặt cô ấy, một chồng là đã được phê duyệt, một chồng là chưa phê duyệt, chồng cuối cùng là cần phải bàn bạc lại với những người khác, hoặc là tạm thời lưỡng lự.
Châu Nhi đứng ở một bên chuẩn bị nhắc nhở Cửu công chúa, lại bị Kim Phi ngăn lại.
Kim Phi đi đến bên chiếc bàn nhỏ, rót một tách trà cho Cửu công chúa, sau đó bưng một đĩa đồ ăn nhẹ đặt trước mặt Cửu công chúa.
“Giờ trãm không đói, mang đi!"
Cửu công chúa cũng không ngẩng đầu lên, nói.
“Không đói bụng cũng nên nghỉ ngơi một lát.” Kim Phi vương tay cầm tấu chương đi.
“Phu quân, chàng đến từ bao giờ?” Cửu công chúa cười nhìn về phía Kim Phi: “Vừa đúng lúc, ta có một số việc không thể quyết định được. Nếu phu quân đã tới đây, xin giúp ta nghĩ xem thế nào.”
Nói xong, cô ấy lật tìm trong đống tấu chương ở giữa.
Kim Phi nháy mắt ra hiệu cho Châu Nhị, ý bảo cô ấy lui ra.
Châu Nhi mỉm cười, hành lễ với hai người rồi đi ra khỏi thư phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...