Bước vào học đường, một bà lão hơn bốn mươi tuổi đang quét dọn trong sân.
Nhìn thấy đám Kim Phi tới, vội thu chổi lại tới chào hỏi: “Tiên sinh, bệ hại”
“Hiệu trưởng Bạch, bình thường đều là bà quét dọn vệ sinh à?”
Kim Phi nhìn xung quanh, phát hiện mặt đất trong sân và vách tường xung quanh đều sạch sẽ, hiển nhiên không phải do trẻ con quét dọn: “Hiệu trưởng Bạch, chuyện vệ sinh trong sân để các trẻ em quét dọn là được rồi.”
“Ta không dạy học, bình thường đám trẻ đi học rồi, ta cũng không có chuyện gì, nên thuận tay quét dọn tí thôi.”
Hiệu trưởng Bạch cười nói: “Đám trẻ phải đọc sách, nghỉ học phải làm việc giúp gia đình, có thời gian còn phải ôn tập bài vở nữa.”
“Vậy thật sự khổ cho bà rồi”
Bây giờ trẻ con trong học đường, gần như đều đã từng chịu khổ, sau khi tan học sẽ chủ động đi làm việc nhà.
“Chỉ quét dọn thôi, có gì mà cực khổ chứ, so với ngày trước thì tốt hơn trước cả trăm lần rồi!”
Hiệu trưởng Bạch lắc đầu nói: “Trước ta chưa từng dám nghĩ tới, người như ta còn có thể dạy dỗ giáo dục người khác, nhờ có tiên sinh coi trọng bà già này!”
Lúc còn trẻ gia cảnh hiệu trưởng Bạch sa sút, bị bán vào thanh lâu.
Cô nương trong thanh lâu tới khoảng ba mươi tuổi là gái lỡ thì rồi, sẽ bị thanh lâu bán đi.
Nhưng vì hiệu trưởng Bạch đọc sách biết chữ, còn am hiểu cầm kì thư họa, nên tú bà mới giữ bà ấy lại dạy dỗ các cô nương.
Đường Tiểu Bắc đã từng được hiệu trưởng Bạch dạy học.
Sau khi học đường của làng Tây Hà được thành lập, trẻ em càng ngày càng nhiều, dần dần không quản lí được, cần tìm một hiệu trưởng tới để trù tính sắp xếp công việc.
Mặc dù các giáo viên nữ tìm được lúc trước cũng dạy học rất nghiêm túc, nhưng không ai có thể gánh vác được vai trò quan trọng này.
Do đó Đường Tiểu Bắc đã đề cử hiệu trưởng Bạch với Kim Phi.
Nếu nói lúc đầu Đường Tiểu Bắc là một quả trứng vàng, thì hiệu trưởng Bạch chính là gà mái có thể đẻ trứng vàng.
Vì những cô nương mà bà ấy dạy dỗ ra, rất nhiều người đều thành hoa khôi, giá trị con người cũng tăng mạnh.
Lúc đầu để đưa Đường Tiểu Bắc ra ngoài, Kim Phi còn phải đấu trí đấu dũng với tú bà, tốn rất nhiều tâm tư.
Nhưng lần này chỉ phái người đi tới Xuân Phong Lâu, tú bà đã thoải mái thả người đi.
Từ sau khi vào thanh lâu, hiệu trưởng Bạch chịu đủ khinh bỉ và kì thị, chưa từng nghĩ có một ngày có thể trở thành tiên sinh dạy dỗ người khác.
Cho nên bà ấy cực kì để tâm tới công việc này, ngày nào cũng nghĩ phải dạy dỗ trẻ em thế nào cho tốt.
Cả đời hiệu trưởng Bạch từng nếm trải phú quý, cũng từng nếm trải suy bại, những cái này đều lắng đọng theo thời gian trôi qua.
Cộng thêm sự rèn luyện của thanh lâu, khiến hiệu trưởng Bạch hiểu rõ cách sống, sau khi tới đây, chẳng mấy chốc đã nắm được công việc của học đường.
Quan Hạ Nhi từng nói với Kim Phi, sau khi hiệu trưởng Bạch tới đây, rõ ràng đám trẻ đã thay đổi, Tiểu Nga nghe lời lễ phép hơn trước rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...