Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Phía Đông kiếp trước phát triển phát đạt, lúc này lại là một mảnh đất hoang sơ. Vừa hay Kim Phi có thể mượn cơ hội này bình định vùng duyên hải phương Nam, làm bước đệm chuẩn bị thu phục nước R.
Hơn nữa phía Đông giáp biển, sau khi khai thác thiếc sử dụng thuyền hơi nước để đưa đá quặng hoặc thành phẩm về Xuyên Thục cũng đơn giản hơn các nơi khác.
Tuy vậy những chuyện này không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, Kim Phi quyết định trở về phải tìm Trương Lương bàn bạc một phen.
Đang nghĩ tới Trương Lương, kết quả vừa ra khỏi xưởng thủy tỉnh đã thấy Trương Lương đã dẫn theo mấy người Hầu Tử cường tráng, Thạch Lăng Vân đứng ngoài cửa.
“Chào tiên sinh! Bái kiến bệ hạ!”
Dưới sự dẫn dắt của Trương Lương, đám người kia quỳ một chân xuống chào Kim Phi và Cửu công chúa theo kiểu nhà binh.
“Bình thân!” Cửu công chúa hơi nhấc tay lên.
Kim Phi chạy nhanh tới, dùng sức võ thật mạnh lên bả vai Trương Lương, nói: “Lương ca, mọi người vất vả rồi!"
Phương Bắc giá rét, đừng nói Thạch Lăng Vân, ngay cả đám người cao to đen hôi như Trương Lương, sắc mặt cũng đen và thô ráp hơn so với trước.
Người không biết còn tưởng rằng bọn họ là mấy lão nông dân 40 -50 tuổi.
“Không vất vải” Trương Lương lắc đầu, nói: “Bảo vệ quốc gia vốn là bổn phận của đàn ông chúng ta. Chúng ta phải tận tụy hết mình với công việc. Được tiên sinh lãnh đạo thu phục thành Du Quan, giao cho việc canh phòng thành Du Quan là vinh hạnh lớn lao của bọn tai”
“Lương ca biết nịnh hót rồi ư? Xem ra Lương ca ở phương Bắc học được rất nhiều thứ nhỉ!” Kim Phi cười, nói: “Thành Du Quan do huynh chinh phục cũng do huynh phòng thủ, sao lại là ta lãnh đạo rồi?”
“Tiên sinh, ta không nịnh ngài. Nếu không có ngài cung cấp vũ khí thì với mấy nghìn người bọn ta sao có thể thu phục được thành Du Quan?”
Trương Lương khoát tay nói: “Không nhờ có tiên sinh, có lẽ chắc chúng ta đã chết ngay khi bị phục kích lần đầu rồi!”
“Nhắc tới lần đầu tiên bị phục kích mới nhớ, đám Đông Man chạy đến Hà Bắc giờ sao rồi?” Kim Phi hỏi.
Ban đầu Trương Lương tới thành Du Quan, người Đông Man điều động mấy chục ngàn binh sĩ, mưu toan giết hết quân của Trương Lương ở bên ngoài thành.
Tiếc thay, chuyện không như mong muốn của bọn chúng, Đông Man không những không giết được quân chinh phạt của Trương Lương mà còn bị họ đánh cho không còn manh giáp, tổn thất nặng nề.
Lúc ấy sau khi kị binh Đông Man bị đánh tan, bọn chúng lại không quay lại Đông Man, mà lại di chuyển sang phía nam thành Du Quan.
Vua Đông Man định bụng khi Trương Lương tấn công thành Du Quan, bọn chúng sẽ ra tay từ phía sau, tiến hành công kích từ hai phía.
Đáng tiếc, kế hoạch bọn chúng lại thất bại.
Trận chiến phòng thủ và tấn công thành trì như vậy đều kéo dài lâu, đánh suốt mấy tháng là chuyện rất bình thường.
Nhưng tốc độ tấn công thành Du Quan của Trương Lương thực sự là quá nhanh! Nhanh đến mức đám tàn quân Đông Man kia còn chưa kịp chạy về phía Nam đã bị đánh cho tan
Thế là đám tàn quân Đông Man rơi vào tình cảnh lúng túng.
Đường về thành Du Quan bị chặn, bọn chúng chỉ có thể đi lang thang khắp mười sáu châu Yến Vân.
Phần lớn dân chúng mười sáu châu Yên vân đều bị bọn Đông Man giết sạch, họ chỉ đành săn thú để sống sót, cuộc sống quá mức khó khăn.
Sau này Kim Phi bị tập kích trên biển, đám người kia mới tạm được bình an. Bọn chúng chia thành những nhóm nhỏ, có nhóm tới địa bàn của Tấn vương cướp bóc, có nhóm xuôi thẳng về phương Nam, vượt qua dòng sông Hoàng Hà, cướp bóc của cải của dân chúng dọc theo bờ Trung Nguyên.
Bây giờ Kim Phi đã trở lại nhưng vẫn chưa kịp thu phục Trung Nguyên, Kim Phi cũng không biết phương hướng cụ thể của bọn tàn quân Đông Man.
“Thưa tiên sinh, đám tàn quân kia đã tới nhờ cậy Tấn vương rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...