“Quốc sư đại nhân, đây là một chút tấm lòng của lão phu, ngài hãy nhận lấy đi.”
“Tiên sinh là người lớn tuổi, ta không đến thăm tiên sinh đã là thiếu lễ phép rồi, sao lại có thể nhận món quà này của tiên sinh nữa chứ?”
Đời trước Kim Phi rất ghét phải giả vờ khách sáo. Do đó, sau khi đùn đẩy qua lại một lúc, y lập tức hết kiên nhãn mà cầm cái rương đặt lên trên bàn luôn, rồi đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Đồng tiên sinh, ngài tìm ta có việc gì không?”
Đồng tiên sinh không quen cách nói chuyện thẳng thắn này của Kim Phi, ông ta lập tức bị nghẹn, không nói được lời nào.
Nhưng dù sao ông ta cũng là người đã sống được mấy chục năm, Đồng tiên sinh điều chỉnh lại tâm trạng của mình rất nhanh, rồi cười nói: “Quốc sư đại nhân đúng là một người thẳng thắn. Lão phu muốn xin Quốc sư đại nhân giúp ta một vài chuyện.”
“Ngài là thầy giáo của Vũ Dương với Khánh hầu, có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Kim Phi ra hiệu cho Đồng tiên sinh ngồi xuống.
Nhưng Đồng tiên sinh không những không ngồi, mà còn khom người hành lễ với Kim Phi.
“Tiên sinh, ngài mau đứng lên đi, đã nói đừng làm vậy mà.”
Kim Phi vội vàng đưa tay ra đỡ.
Nhưng lần này Đồng tiên sinh không những không đứng lên, mà còn khom người nói: “Ta muốn xin Quốc sư đại nhân tha cho Tần vương và Tứ hoàng tử!”
Kim Phi nghe được những lời này thì hơi nheo mắt.
Y tưởng rằng Đồng tiên sinh tới đây vì nhà ông ta cũng có đất, cho nên muốn tới cầu xin y để y không phân chia ruộng đất của ông ta.
Thậm chí Kim Phi đã chuẩn bị sẵn lý do từ chối.
Nhưng đối phương lại nói muốn xin y tha cho Tân vương với Tứ hoàng tửi
Chuyện này làm Kim Phi rất bất ngờ, cũng cực kỳ tức giận. Người này cũng đề cao bản thân quá rồi nhỉ?
Chỉ dựa vào việc ông ta là thầy của Cửu công chúa và Khánh Hoài mà đã dám đưa ra yêu cầu quá phận như thế à?
Ông ta còn không phải là đế sư đầu tiên mà y từng gặp.
Trước đó, lúc ở dốc Đại Mãng, y từng gặp Vu Triết, ông ta cũng là một đế sư, nhưng vì đáng chết nên không phải cũng bị giết đấy à?
Ban nãy Khánh Hoài còn định đứng lên đỡ ông ta dậy, nhưng sau khi nghe được yêu cầu này của ông ta thì lập tức ngồi xuống, dùng ánh mắt y hệt ánh mắt của Kim Phi, anh ta nhìn Đồng tiên sinh giống như đang nhìn một kẻ ngu.
“Xem ra mắt nhìn người của Trân Cát không được tốt lắm nhỉ, mời đế sư mà người sau còn không bằng người trước! Vu Triết từng dẫn Đan Châu đi đánh chiếm Tây Xuyên, tên đế sư này lại muốn ta buông tha cho Trần Chinh với Tân vương...”
Kim Phi vừa thầm than phiền, vừa thu tay lại, cứ để cho Đồng tiên sinh giữ tư thế khom người như cũ.
“Tân vương là một người nhẫn tâm, ông ta đối xử với dân chúng rất khắc nghiệt, tội không thể tha! Trần Chinh đã giết cả vua cha, không bằng cầm thú!” Kim Phi nói: “Đồng tiên sinh, ngài đứng lên đi, hai chuyện này, ta không thể nào đồng ý được!”
“Quốc sư đại nhân, không phải ngài chê ít đấy chứ?” Đồng tiên sinh khom người mở hai cái rương gỗ ra.
Bên trong rương gỗ xếp một loạt các thỏi vàng, ánh sáng mạnh đến mức Kim Phi suýt nữa không mở được mắt.
Khánh Hoài thấy vậy thì nháy mắt ra hiệu cho Từ Kiêu với Chung Ngũ.
Hai người vội vàng cúi đầu đi ra ngoài, giống như chưa từng nhìn thấy bên trong rương là vàng vậy.
“Bên trong những cái rương này đều là vàng bạc châu báu, tranh chữ cổ, chỉ cần Quốc sư đại nhân đồng ý buông tha cho Tứ hoàng tử với Tân vương, bọn họ sẽ cho ngài gấp ba lần thế này!”
Đồng tiên sinh chỉ vào cái rương trên mặt đất, trên mặt tràn ngập mong chờ, nhìn Kim Phi nói: “Ngoại trừ vàng bạc, còn có vải vóc, gia súc cũng sẽ được đưa đến, quốc sư đại nhân muốn cái gì, chỉ cần ngài yêu cầu, Tứ hoàng tử và Tân vương chắc chắn sẽ dốc sức làm cho ngài hài lòng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...