Bây giờ Kim Phi đã trưởng thành, không còn là thợ rèn nhỏ như lúc đầu nữa.
Chuyện sống chết của y, đủ để ảnh hưởng cả Đại Khang và các nước xung quanh.
Kim Xuyên là nơi Kim Phi bắt đầu, cũng là nơi Kim Phi tổ chức hành động chu đáo nhất.
Nói không quá lời, mỗi hành động của Kim Phi đều có thể gây ra ảnh hưởng to lớn tới Kim Xuyên, thậm chí là tới toàn bộ Xuyên Thục.
Việc y an toàn trở về đã định trước việc các vương hỗn chiến chỉ là một câu chuyện cười, cũng định trước Gada và Phùng tiên sinh là một trò hề.
Nhưng Phùng tiên sinh không cam lòng.
Ông ta không cam lòng bị Kim Phi đuổi ra ngoài như đuổi chó liên tục hai lần.
Nhưng nếu có thể nhân dịp này kịp thời đánh chiếm làng Tây Hà, ông ta sẽ có cơ hội lật ngược thế cờ.
Bởi vì trong làng Tây Hà không chỉ có tài sản mà Kim Phi tích lũy, còn có Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa và rất nhiều người mà Kim Phi quan tâm.
Kim Phi là một người vô cùng trọng tình cảm, chỉ cần bắt được đám Quan Hạ Nhi, ông ta chắc chắn Kim Phi sẽ phải nhượng bộ.
Đến lúc đó ông ta không những có thể an toàn trở về, còn có thể lợi dụng điểm yếu uy hiếp Kim Phi làm rất nhiều chuyện cho ông ta.
Ngược lại, nếu như ông ta không thể đánh chiếm được làng Tây Hà trước khi Kim Phi trở về, ông ta sẽ hoàn toàn bị đánh bại!
Bởi vì Kim Phi có thể bắn rơi khinh khí cầu bên bến tàu, thì cũng có thể bắn rơi khinh khí cầu bên này.
Không có khinh khí cầu, ông ta còn biết dựa vào cái gì để đấu với Kim Phi?
Thế nên vài giờ trước khi Kim Phi trở về từ bến tàu là cơ hội cuối cùng của Phùng tiên sinh.
Vì lân chinh chiến phía Đông này, ông ta đã lập kế hoạch từ rất lâu, cũng dốc rất nhiều tâm huyết vào nó.
Đến giây phút cuối cùng rồi, Phùng tiên sinh căn răng ra lệnh bắt tất cả binh lính phải xông lên, ngay cả người bị thương cũng không bỏ qua.
Chỉ cần còn nhúc nhích được, thì nhất định phải ra trận.
Còn phái tất cả khinh khí cầu ra trận, mỗi giỏ cũng cố chen chúc vào nhiều binh lính nhất có thể.
Đúng như Viên Viên đoán, Phùng tiên sinh yêu cầu những chiếc khinh khí cầu này hạ cánh xuống tứ hợp viện, tấn công làng Tây Hà từ bên trong, bắt Quan Hạ Nhi.
Đáng tiếc, kế hoạch này của ông ta đã bị Viên Viên nhìn thấu.
Khi khinh khí cầu bay đến phía trên tứ hợp viện thì nhanh chóng bắt đầu hạ cánh, những binh lính trong giỏ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để leo xuống.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay ra từ một căn hầm trú ẩn của tứ hợp viện.
Lúc này có một chiếc khinh khí cầu đã hạ cánh ở phía trước, cách không tới năm mươi thước, bị cung nỏ hạng nặng bản trúng.
Nếu là lúc bình thường, khinh khí cầu bị bắn trúng, vẫn có cơ hội hạ cánh nhẹ nhàng.
Nhưng lúc này cái giỏ đã nhét đầy binh lính, khinh khí cầu hoàn toàn rơi vào trạng thái quá tải, sau khi bị bắn trúng, hơi nóng nhanh chóng thoát ra đã xé toạc chỗ rách mà mũi tên bắn trúng.
Khinh khí cầu rơi xuống ngay lập tức giống như diều đứt dây.
Rơi xuống ngay lập tức từ độ cao mấy chục thước trên không, binh lính trong giỏ không một ai sống sót, tất cả đều bị ngã chết.
Nhưng những khinh khí cầu khác ở phía sau cũng phát hiện sự tồn tại của cung nỏ hạng nặng, gấp rút tăng cường hỏa lực vội vàng bay lên trên không, đồng thời ném từng bình dầu hỏa xuống.
Người băn cung nỏ hạng nặng ẩn nấp trong hầm trú ẩn, không đến mức bị dầu hỏa đốt cháy, nhưng đám cháy ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm ngắm của cung nỏ hạng nặng, khiến nhân viên hộ tống tạm thời không thể nào thấy rõ bên ngoài.
Nhân cơ hội này, khinh khí cầu của kẻ địch lại bắt đầu hạ cánh.
Cách tứ hợp viện hơn một trăm thước có ngọn núi nhỏ, trên ngọn núi nhỏ có vài hộ gia đình đang sinh sống.
Lúc này nhóm người Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đang trốn ở trong căn phòng của một hộ gia đình trong số đó.
Từ chỗ này có thể quan sát tứ hợp viện một cách rõ ràng.
Thấy hầm trú ẩn bị ngọn lửa bao vây, Cửu công chúa cau mày hỏi: "Bên kia còn chiếc cung nỏ hạng nặng nào khác không?”
"Ở hai hầm trú ẩn góc Tây Bắc vẫn còn ba chiếc, nhưng bọn họ vẫn chưa ra tay, chứng tỏ là không có cơ hội." Tiểu Ngọc trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...