Ở phía Bắc của làng, khinh khí cầu dày đặc che kín nửa bầu trời.
“Chúng điên rồi sao, thả nhiều khinh khí cầu như vậy làm gì?”
“Chắc chắn là chúng biết tiên sinh sắp trở về, biết bản thân chắc chăn sẽ bại trận nên mới giấy giụa lần cuối đấy!”
“Khinh khí cầu lần này bay hơi chậm, còn hơi chao đảo nữaỊ”
“Thật là... Trời ơi, các ngươi nhìn kỹ cái rổ đi, sao lại có nhiều người ngồi trên đó vậy?”
“Chúng dùng hết dầu hỏa rồi nên giờ cho người nhảy xuống đè bẹp chúng ta à?”
“Mặc kệ chúng muốn làm gì, chúng ta chỉ cần gắng qua đợt này nữa là được, chờ tiên sinh về thì chúng chết chắc!”
“Đúng đấy, cho dù có chuyện gì cũng phải kiên trì!” Lúc này các nữ công nhân đã trốn vào đường hầm, một số người còn ở ngoài cửa nhìn về phương trời phía Bắc, thảo luận sôi nổi.
Nhưng lại có một nữ nhân viên hộ tống cau mày.
Cô ấy từng đi theo Lão Ưng làm phi công, cũng từng tham gia chiến dịch giải cứu kinh thành.
Thấy khinh khí cầu của quân địch chở nhiều người như vậy, cô ấy càng nghĩ càng thấy không đúng.
Cô ấy suy nghĩ một lát rồi đành cắn răng lao ra ngoài cửa đường hầm.
“Viên Viên, khinh khí cầu sắp tới rồi, ngươi đi đâu vậy?” Một nữ công nhân thấy vậy thì hét lên.
“Ta có việc phải báo cho phu nhân, các ngươi đợi một lát, báo cáo xong ta sẽ về ngay!”
Nữ nhân viên hộ tống trả lời rồi chạy như bay về làng. “Cô ấy sợ à?” Một nữ công nhân nhỏ giọng hỏi.
“Nói gì thế, mấy ngày nay mọi người cũng thấy Viên Viên trên chiến trường như thế nào, lần nào cũng xông ra đầu tiên mà?”
Chiến trường là nơi dễ bồi dưỡng tình cảm nhất, trải qua vài ngày đồng sinh cộng tử, rất nhiều nữ công nhân và nhân viên hộ tống có tình đồng đội sâu sắc.
Một nữ công nhân nghe thấy có người nói xấu nữ nhân viên hộ tống kìa thì lập tức lên tiếng bênh vực: “Viên Viên là phi công, là nhân tài được bồi dưỡng đặc biệt đấy, nếu cô ấy muốn đi thì đã đi từ lâu rồi, sẽ không chờ tới bây giời”
“Ta chỉ nói bừa thôi, sao ngươi phải tức giận thế chứ?”
“Nói bừa cũng không được!”
Viên Viên không biết bạn thân đang còn bênh vực mình, cô ấy vừa nhìn khinh khí cầu trên trời vừa chạy như bay về làng.
Đi qua một căn nhà ngói, cô ấy hỏi người người dân làng đang trốn ở trong: “Phu nhân đang ở đâu?”
Họ là đội đánh hổ của làng, nếu nữ công nhân thất thủ, họ sẽ phụ trách bắn tỉa những kẻ địch tiến vào làng, yểm hộ các nữ công nhân rút về làng.
“Sao bọn ta biết được chứ?” Dân làng lắc đầu trả lời.
Để phòng ngừa gián điệp, thời gian gần đây, tung tích của Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa phải được giữ bí mật với bên ngoài, dân làng biết hai người vẫn ở trong làng, nhưng cụ thể là
ở ngôi nhà nào thì hầu hết mọi người đều không biết.
Viên Viên đang không biết phải làm thế nào, chợt cô nhìn thấy Tiểu Ngọc dẫn người từ ngõ nhỏ sát vách đi tới.
“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc!” Viên Viên vội đuổi theo.
“Viên Viên, sao ngươi lại ở đây?” Tiểu Ngọc dừng lại, nhìn Viên Viên rồi hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Lần này trên khinh khí cầu của địch có rất nhiều người, ta nghỉ ngờ chúng muốn thả người vào làng!”
Viên Viên sốt ruột nói: “Ngươi nhất định phải báo cho phu nhân, để người chuẩn bị sớm!”
“Thả người?” Tiểu Ngọc không phải phi công, không hiểu từ này có nghĩa là gì.
“Là khi khinh khí cầu bay qua mục tiêu, người bên trên sẽ trượt theo dây thừng trượt xuống!”. Ngôn Tình Xuyên Không
Viên Viên giải thích: “Lần trước chúng ta ở kinh thành đã đáp xuống kinh thành bằng cách này để cứu giá hoàng cung đấy!”
“Ta biết rồi!”
Bây giờ Tiểu Ngọc mới nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, võ vai Viên Viên rồi xoay người chạy đi.
Cô ấy tới đây vốn để chuẩn bị đi tiền tuyến, nhận được tin này thì lập tức chạy về làng tìm Cửu công chúa.
Sau khi nghe Tiểu Ngọc giải thích, Cửu công chúa nhanh chóng lấy kính viễn vọng ra, nhìn về phía Bắc.
Quả nhiên, trong rổ khinh khí cầu của kẻ địch chật ních binh lính, nhìn rất bất thường.
“Viên Viên lo lắng là đúng đấy, chúng ta không thể không đề phòng!”
Cửu công chúa quả quyết nói: “Tiểu Ngọc, nhanh chóng phái người từ tiền tuyến điều động cung nỏ hạng nặng trở về, bố trí những khu vực trọng yếu trong làng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...