Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Núi Khôi Dương.

"Không phải nói hơn mười ngày nữa mới về tới sao, sao lại đến Du Châu nhanh vậy?"

Phùng tiên sinh luôn giấu kín cảm xúc của mình lúc này cũng lo lắng: "Ngô vương, Sở vương, Tương vương làm cái gì thế không biết!"

Ông ta sinh ra ở huyện Kim Xuyên, còn từng giao đấu với Kim Phi, nên hiểu rõ tầm ảnh hưởng của Kim Phi ở Kim Xuyên.

Dù ông ta đã bắt Ngụy Lão Tam đi, dù làng Tây Hà không có khinh khí cầu, dù ông ta cho nổ tung nhà kho lựu đạn ở làng Tây Hà, nhưng Phùng tiên sinh vẫn không khỏi lo sợ khi biết tin Kim Phi đã trở lại.

Bởi vì Kim Phi đã tạo ra quá nhiều thần thoại.

Huống chỉ ông ta vẫn chưa chiếm được làng Tây Hà như kế hoạch.

Dù họ đã thiêu cháy xưởng dệt và đốt rất nhiều nhà dân, nhưng xưởng chế luyện vẫn còn sừng sững ở đó.

Bởi vì xưởng chế luyện có lò luyện kim nên lúc đầu khi xây dựng đã tính đến nguy cơ nhiệt độ cao gây cháy nổ, do đó khinh khí cầu ném dầu hỏa cũng không hoàn toàn đốt được.


Có thể nói xưởng chế luyện là trung tâm kỹ thuật của làng Tây Hà, chỉ cần nơi này còn, Kim Phi trở về là sẽ có thể nhanh chóng sản xuất ra số lượng lớn vũ khí.

Chuyện này đối với Phùng tiên sinh mà nói chắc chắn là một thảm họa.

"Nhất định phải chặn hắn lại!"

Phùng tiên sinh đi quanh lầu trại hai vòng, vỗ bàn nói: "Gửi một nửa số dầu hỏa mới lấy tới đỉnh Song Đà, nói cho quân Lương biết, chỉ cần nhìn thấy thuyền của Kim Phi thì thả tất cả các khinh khí cầu ra hết, bằng giá nào cũng phải tiêu diệt thuyền của Kim Phi, tiêu diệt cả tên Kim Phi đó!”

"Dạ!" Một tên hộ vệ nhanh chân chạy ra ngoài.

Bọn Phùng tiên sinh đến quá bất ngờ, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đều không biết nên cũng không thông báo cho người dân xung quanh làng Tây Hà sơ tán.

Bởi vì gân làng Tây Hà nên một số ngôi làng xung quanh dần trở nên giàu có hơn, nhiều nhà đã mua dầu hỏa để thắp đèn vào ban đêm.

Mấy ngày gần đây, người của Phùng tiên sinh đã cướp bóc mấy ngôi làng, cướp đi rất nhiều lương thực và dầu hỏa.

Vốn dĩ ông ta định dồn lại một trận, sau đó tập trung khinh khí cầu và tiến hành một cuộc công kích trên không để chiếm lấy làng Tây Hà.


Nhưng bây giờ biết Kim Phi đã đến Du Châu, ông ta không dám đợi thêm nữa.

Thực ra ông ta đợi thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.

Cửu công chúa đoán được kẻ địch sẽ cướp bóc khu vực xung quanh nên cho Tiểu Ngọc phát tín hiệu cho người dân xung quanh rút lui.

Trước khi người dân rút vào núi, họ đã lấy đi đồ đạc của mình và những cái không mang theo được thì tìm cách chôn đi.

Những thứ không thể chôn cũng không thể mang theo thì cùng lắm là thiêu luôn.

Mấy ngày gần đây, người của Phùng tiên sinh càng ngày càng lấy được ít đồ hơn.

"Người đâu, thông báo cho tất cả các bách phu trưởng đến chỗ ta họp, chuẩn bị phát động tổng tấn công!"

Làng Tây Hà, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng nhận được truyền tin của nhân viên hộ tống.

"Tốt quá rồi, cuối cùng đương gia đã trở lại!"

Quan Hạ Nhi nhìn tờ giấy, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Tả Phi Phi, Đường Đông Đông và đám người Nhuận Nương ở kế bên cũng phấn khích không thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui