Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Sức mạnh của quần chúng lúc nào cũng là lớn nhất.
Đội Chung Minh không có thời gian và sức lực để sàng lọc từng người tị nạn, nhưng người dân huyện Kim Xuyên thì có thể.
Nhờ sự tuyên truyền của đội Chung Minh, chỉ trong vài ngày, tất cả làng mạc và thị trấn ở Kim Xuyên đều biết trong số những người tị nạn có gián điệp, người nào phát hiện và báo cho đội Chung Minh thì sẽ được khen thưởng.
Sự phát triển nhanh chóng của làng Tây Hà cũng đã thúc đẩy nền kinh tế của cả Kim Xuyên, hiện nay tất cả các ngành công nghiệp dưới sự chỉ đạo của Kim Phi cộng lại đã tuyển được hơn mười ngàn công nhân.
Những người này có người nhà, có thân thích, cũng có người làm công nghiệp chuỗi sản xuất.
Tóm lại, ít nhất hơn một nửa người dân ở cả huyện đều làm việc có liên quan đến nhóm công nghiệp của làng Tây Hà.
Cũng có người thầm căm ghét Kim Phi nhưng dù sao cũng là số ít, người dân Kim Xuyên đa phần cảm thấy biết ơn y, bảo VỆ y.
Sau khi biết có gián điệp tấn công làng Tây Hà, khiến các nhà máy phải đóng cửa trên quy mô lớn, dù là vì tiền thưởng hay vì công việc, người dân khắp huyện đều tự phát động chiến dịch tự kiểm tra.
Thời phong kiến, dòng người đi lại rất ít, phạm vi cuộc sống cả đời của rất nhiều người chỉ năm trong bán kính hơn mười dặm tính từ giường của mình, cho dù trên đường có thêm một ngọn cỏ tranh cao, họ cũng đều biết chứ đừng nói là có thêm một người trong làng.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, đội Chung Minh đã nhận được hàng trăm lời phản hồi.
Đa phần đều là báo giả, nhưng cũng có không ít là thật.
Trong đó còn có vài địa chủ bị dọa sợ, chủ động đến nộp án.
Thế nên mấy ngày sau đó, khắp nơi ở huyện Kim Xuyên đều có thể nhìn thấy bóng dáng của nhân viên hộ tống.
Các gián điệp lần lượt bị lôi ra, áp giải đến chính huyện phủ cùng với mấy người bao che cho chúng.
Những người không bị phát hiện cũng hoảng sợ không dám lộ diện.
Khinh khí cầu cứ quấy rối thôn làng cũng biến mất vì làng Tây Hà treo thưởng cao cho ai báo cáo vị trí khinh khí cầu của địch, phần thưởng là năm lạng bạc.
Mấy ngày gần đây, rất nhiều người dân không thèm làm việc nữa, chui vào trong rừng cây núi sâu bất kể ngày đêm, mong muốn có thể may mắn tìm được một khinh khí cầu.
Tình hình này thì cho dù địch có để khinh khí cầu ở đâu trong Kim Xuyên cũng rất có khả năng bị phát hiện.
“Cuối cùng cũng được yên tĩnh”, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa sánh vai đi vào nhà: “Nương nương thế nào rồi?”
“Ổn rồi, nhất là khi biết phu quân về, cực kỳ vui vẻ, buổi trưa ăn được hai bát cơm”.
Tâm trạng của Cửu công chúa cũng rất tốt, khoác tay Quan Hạ Nhi hỏi: “Phu quân có tin tức gì không? Còn mấy ngày nữa có thể đến?”
“Nếu suôn sẻ thì chắc là mười ngày nữa”, Quan Hạ Nhi nói.
“Tỷ ơi, chẳng phải đã nói Phi ca mới chế tạo một chiếc thuyền mới, mấy ngày nữa mới tới nơi sao? Sao đi nhiều ngày như vậy rồi mà còn phải tận mười ngày nữa mới đến nơi?”
Nhuận Nương xách giỏ thức ăn đi ra khỏi phòng bếp, nghe hai người nói chuyện thì khó hiểu hỏi.
“Trên đường có người giở trò hãm hại”, Quan Hạ Nhi thở dài.
Sau khi bị đe dọa, Ngô vương sợ chết khiếp, thậm chí từng nghĩ đến Xuyên Thục tìm Cửu công chúa nhận tội.
Nhưng ông ta lại sợ Cửu công chúa giết mình.
Cuối cùng sau khi được các thân tín khuyên nhủ, ông ta quyết định buông tay chịu trói.
Để những người thân như “phi tử”, “hoàng tử” rời khỏi thành Ngô vương, tản ra trốn ở khắp nơi, mình cũng trốn đi.
Một vị “Hoàng đế” chân thành muốn trốn, cho dù đội Chung Minh có phát triển đến địa bàn của Ngô vương thì khả năng tìm được ông ta rất thấp chứ đừng nói là chưa phát triển được gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...