Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Bên ngoài làm sao vậy? Tiếng gì mà vang thế?”
Có không ít người dân nghe được tiếng nổ mạnh, nháo nhào chạy ra khỏi nhà.
Mọi người đều tò mò khi nhìn thấy khinh khí cầu bay lơ lửng trên bầu trời.
“Ngôi nhà lớn trên trời đó là gì vậy?” “Sao nhà lại bay được lên trời thế được?”
Nhiều người dân sống gần “Hoàng cung” đều nghe thấy tiếng nhân viên hộ tống nhóm dùng loa sắt kêu gọi.
“Trần Nguyên Phong là ai vậy?”
“Chính là Ngô vương điện hại!”
“Suyt, mấy người nói nhỏ thôi, bây giờ là bệ hạ, nếu như bị Hắc Y Vệ nghe thấy mấy người còn gọi là điện hạ thì cẩn thận bị kéo đi làm lao dịch!”
“Ở đây chỉ có mấy người chúng ta, làm gì có Hắc Y Vệ?”
“Đang nói xem nhà bay trên trời là cái gì? Thế mà ngươi lại dám gọi thẳng tên huý của bệ hạ?”
Mấy người dân đứng tụ lại nhỏ giọng bàn tán.
Trong đó một người giơ tay che nắng, cẩn thận quan sát một lúc, thốt lên: “Ôi trời, là tiêu cục Trấn Viễn!”
“Lão Lưu, kích động như vậy làm gì, tiêu cục Trấn Viễn là cái gì?”
“Tiêu cục Trấn Viễn là tiêu cục dưới trướng quốc sư đại nhân, tiêu cục Trấn Viễn tới, ngày lành của chúng ta cũng gần ngay trước mắt thôi!”
“Nói vậy là sao?”
“Mấy tháng trước triều đình yêu cầu giảm thuế, chính là chỉ dụ mà Quốc sư đại nhân khuyên bảo bệ hạ ban hành đấy!
“Làm sao ngươi biết?”
"Mùa xuân ta đến bến tàu làm công, thuyền của tiêu cục Trấn Viễn đậu ở bến tàu, mấy ông chủ chỗ đó đều nói như vậy.”
“Nói xem nào, ngươi còn nghe được chuyện gì?”
“Ta còn nghe nói, tiêu cục Trấn Viễn là quân đội lợi hại nhất Đại Khang chúng ta, quốc sư đại nhân có khả năng kêu gọi sấm chớp, dời núi lấp biển!”
Lão Lưu nói: “Mấy người nhìn chỗ hoàng cung đẳng kia, bây giờ thấy khói báo động cuồn cuộn, lúc nãy còn thấy ồn ào, chắc chăn là bị quốc sư đại nhân giáng đòn sấm chớp rồi!”
“Quốc sư đại nhân vì cái sao lại muốn đánh Ngô... Bệ hạ?”
“Còn có thể vì cái gì nữa, chắc chắn là quốc sư đại nhân nghe nói Ngô vương tạo phản, phái người tới chỉnh đốn ông ta chứ còn gì!”
Lão Lưu hạ giọng nói: “Nghe nói quốc sư đại nhân lo cho dân, không thể chấp nhận một hạt cát nào, Ngô vương dám tạo phản, còn dám thu thêm thuế của chúng ta, quốc sư đại nhân chắc chắn sẽ không tha cho ông tai”
“Quốc sư đại nhân thật sự sẽ làm chủ cho người dân chúng ta thật sao?”
“Đương nhiên, mấy tháng gần đây đám trẻ hát đồng dao trên đường, các ngươi nghe cả rồi đúng không, chính là Quốc sư đại nhân viết đấy.”
“Cày đồng giữa buổi ban trưa, nông phu vẫn còn chết đói?”
“Đúng đúng, chính là này hai câu này!” Lão Lưu nói: “Nếu không phải thật sự thương xót bá tánh chúng ta thì sao có thể viết ra mấy vần thơ như vậy? Còn nữa, biết mùa xuân vì sao bệ hạ lại hạ chỉ giảm thuế không? Chính là bởi vì quốc sư đại nhân đã đánh bại Đảng Hạng và Thổ Phiên ở Tây Bắc cùng Xuyên Thục, tiết kiệm cho triều đình một khoản bạc ban thưởng.”
“Nói như vậy, quốc sư đúng là tấm lòng Bồ Tát... ôi, sao nhà bay trên trời lại bay đi mất rồi?”
Thành trì của Ngô vương không hề rộng, cũng không có nhà cao tầng, gần như tất cả dân chúng trong thành đều thấy được khinh khí cầu.
Tuy rằng tầm ảnh hưởng của Kim Phi ở đất Ngô kém xa so với kinh thành và Xuyên Thục, nhưng dân chúng đông đúc, trong đó có rất nhiều thương nhân vào nam ra bắc làm buôn bán, hiển nhiên có người đã từng nghe đến sự tích của Kim Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...