Vì để người khác không nhìn ra sơ hở, dù biết rõ Kim Phi đã lên thuyền, Địch An cũng không đến gặp mặt luôn, mà vẫn luôn đứng chỉ huy ở trên boong thuyền.
Cho đến khi thuyền chở hàng rời khỏi bến tàu ba bốn kilomet, Địch An mới đi vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền, nhóm người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã thay sang quần áo của người chèo thuyền, đang thu dọn giường.
“Tiên sinh, phu nhân, mọi người không sao thật tốt quái!"
Hai mắt Địch An đỏ hoe quỳ xuống: "Vừa rồi ở bên tàu ta lo lắng có người nhìn chăm chăm vào, cho nên không dám lập tức tới bái kiến, mong tiên sinh đại nhân thứ lỗi!"
Ban đầu vì đồng tình, Kim Phi đã mua được rất nhiều gia nô và nô tỳ bị bán thân từ bọn buôn người, Địch An cũng là một trong số đó.
Nam gia nô vẫn là mặt hàng hot trong bọn buôn người, nhưng Địch An vì chân tay không thuận tiện, cơ thể yếu ớt, thường xuyên bị bệnh nên vẫn không bán đi được, khi Kim Phi mua anh ta, anh ta gần như sắp chết bệnh, bị vợ và mẹ đưa cho bọn buôn người.
Địch An tưởng rẵng Kim Phi sẽ để anh ta tự sinh tự diệt, ai ngờ Kim Phi lại giúp anh ta sắp xếp lang trung khám bệnh, cứu chữa cho anh ta.
Lúc nhỏ Địch An chăn gia súc cho địa chủ, con cái địa chủ học trường tư, anh ta ở bên cạnh nghe mấy tháng cũng coi như biết được một ít chữ, cho nên khi Đường Tiểu Bắc đào tạo nữ chưởng quầy, cũng đã dẫn anh ta theo.
Sau đó, còn cho anh ta hai chiếc thuyền, để anh ta làm chưởng quầy, cạnh tranh với thương hội Kim Xuyên.
Mặc dù anh ta không phải là chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, cũng không thể bán những hàng hóa đáng tiền như xà phòng thơm, nước hoa và châu Thủy Ngọc, chỉ có thể bán một số loại hàng hóa bình thường như đồ sắt, vải thô, nhưng Địch An cũng rất hài lòng.
Đồ sắt được sản xuất tại xưởng luyện gang làng Tây Hà rất sắc và cứng, vải thô có chất lượng cao và giá thành rẻ nên cực kỳ được ưa chuộng.
Hơn nữa thương hội Kim Xuyên cũng hợp tác với anh ta để cùng phát triển thị trường.
Cùng một loại sản phẩm, thương hội Kim Xuyên sẽ bán mười quan tiền, nhưng Địch An mở cửa hàng ở bên cạnh bán mười ba quan tiền, khách hàng có sự so sánh, sẽ dễ mua hàng hơn.
Đến thị trường sau, thương hội Kim Xuyên lại bán mười ba quan tiền, Địch An mở tiệm bán mười quan tiền.
Dựa vào phương pháp này, cả thương hội Kim Xuyên và cửa hàng của Địch An đều phát triển rất tốt.
Sau khi trở thành chưởng quầy, thu nhập và địa vị xã hội đều được cải thiện rất nhiều, gia đình cũng ổn định cuộc sống, cho nên cho tới nay, Địch An vẫn luôn biết ơn Kim Phi từ tận đáy lòng.
Biết được Kim Phi xảy ra chuyện ở Đông Hải, Địch An buồn bã rất lâu, cảm thấy rất chán nản.
Bây giờ gặp lại Kim Phi, sự kích động trong lòng không cần nghĩ cũng có thể biết được.
"Mau đứng lên đi, đã nói rồi Kim Xuyên chúng ta không thích quỳ lạy!"
Kim Phi nháy mắt với Thiết Chùy, bảo Thiết Chùy kéo Địch An lên.
"Lão Tuyên, sao ngươi lại đưa tiên sinh và phu nhân đến đây?"
Địch An lau nước mắt, cau mày nhìn về phía người trung niên ở bên cạnh.
Đây là khoang thuyền của người chèo thuyền, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có một lỗ sáng nhỏ, ban ngày rất khó nhìn rõ được.
"Ta đã nói với tiên sinh và phu nhân rồi, bảo bọn họ đến khoang thuyền của ngài, nhưng tiên sinh không đồng ý, nhất định muốn đến đây..." Người trung niên bất lực nói.
"Tiên sinh, khoang thuyền của ta đã dọn ra rồi, các ngài hãy ở chỗ của ta đi?"
"Nếu giả thành người chèo thuyền, đương nhiên phải ở trong khoang này, nếu không không phải là sẽ bị lộ tẩy sao?" Kim Phi cười xua tay.
"Nghe theo tiên sinh đi." Đường Tiểu Bắc cũng nói theo.
"Vâng!" Địch An thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đều kiên trì, chỉ có thể gật đầu.
Sau khi Địch An rời đi, Kim Phi đặt một chiếc bàn dưới cái lỗ sáng, bắt đầu cúi đầu làm việc. Truyện Xuyên Không
Mấy tháng ở trên đảo, trong đầu y có quá nhiều ý tưởng, nhưng lúc đó không có giấy bút, ý tưởng đều tích tụ trong lòng, bây giờ có thời gian, y muốn nhanh chóng viết ý tưởng ra giấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...