Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Đưa đến rồi, mỗi người một hộp cháo, hai cái bánh bao và một bát thịt hầm”.
Lưu Thiết cười nói: “Nhưng ta đoán các cô ấy cũng không nuốt nổi”.
“Thiết Tử, ngươi nói sai rồi đó, Chu Cẩm đó ăn rất ngon miệng, còn hỏi ta có thể cho cô ấy một bát canh thịt nữa không kìa”.
Một thành viên hộ vệ cười nói.
Advertisement
“Chu Cẩm này là một quái vật đó, có nhiều thổ phỉ chết ở Đả Cốc Trường như thế, còn chết thảm nữa, ta đi ngang qua chỗ đó cũng cảm thấy sợ khủng khiếp mà một cô gái như Chu Cẩm lại chẳng sợ gì”.
Một hộ vệ khác nói: “Ta nghe nói cha cô ấy là người khiêng xác”.
“Các ngươi thì biết gì, nhà Chu Cẩm là gia tộc làm khám nghiệm tử thi, tổ tiên trước giờ làm nghề này, chẳng qua đến thời ông nội cô ấy thì ông ta chưa đến bốn mươi tuổi đã chết, không kịp truyền lại công phu cho cha cô ấy, cha cô ấy mới làm người khiêng xác”.
Advertisement
Một hộ vệ tỏ ra bí ẩn nói: “Cha Chu Cẩm trước giờ muốn đào tạo anh cô ấy làm khám nghiệm tử thi, truyền lại tay nghề trong nhà cho hắn.
Chu Cẩm cũng muốn học nhưng cô ấy là nữ, cha cô ấy không dạy, chỉ đành ngồi cạnh anh mình xem.
Dù là thế, cô gái này cũng đã nhìn thi thể nhiều lần từ nhỏ, sao có thể sợ được?”
“Còn chuyện này nữa à?”
Kim Phi cũng bị mấy lời của thành viên đội hộ vệ thu hút: “Lôi Tử, ngươi nghe được từ đâu, đáng tin không?”
Y nghe nói cha của Chu Cẩm là người khiêng xác, nhưng không biết ông nội Chu Cẩm là người khám nghiệm tử thi.
Khám nghiệm tử thi không khác mấy với pháp y đời sau.
Nếu Chu Cẩm từng học khám nghiệm tử thi chắc sẽ là người thích hợp cho quân y.
Thành viên đội hộ vệ tên Lôi Tử vừa thấy Kim Phi hỏi thế lập tức trở nên phấn khích.
Xắn tay áo lên nói: “Kim Phi, cô ấy là người làng Lão Hà, quê của Chu Cẩm cũng ở làng Lão Hà, ta quen với cô ấy từ nhỏ, chẳng qua mọi người đều nói cô ấy thường ở chung với thi thể, âm khí nặng, ta không dám chơi cùng cô ấy”.
“Vậy cha cô ấy và anh cô ấy ở nhà sao?”
Bây giờ làng Tây Hà đang thiếu nhân tài, gặp được truyền nhân của một gia tộc khám nghiệm tử thi, dĩ nhiên Kim Phi sẽ không bỏ qua.
“Đã không còn nữa, năm ngoái hai người đến huyện bên khiêng xác, gặp phải lở núi, đều ra đi rồi”.
Lôi Tử đáp: “Bây giờ trong nhà chỉ còn lại chị dâu, mẹ và ba đứa cháu, chẳng phải hết cách rồi nên Chu Cẩm mới đến làng chúng ta tham gia vào đội binh lính nữ đó sao”.
“Ta biết rồi”.
Kim Phi gật đầu, quyết định sau này sẽ quan sát Chu Cẩm này.
“À phải rồi, không ai đề nghị ra ngoài chứ?”
“Không có, đều đang chịu đựng”, Lưu Thiết cười đáp.
“Chỉ mong họ có thể kiên trì qua đêm này”.
Kim Phi nhìn Đả Cốc Trường: “Nhưng nếu có người sợ muốn lùi bước, các ngươi cũng đừng dọa họ”.
“Không đâu”, Lưu Thiết gật đầu.
Kim Phi nói chuyện một lúc ở phòng gõ mở điểm canh, rồi đến nơi cao nhìn phản ứng của các cô gái, mãi đến nửa đêm mới về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...