Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
“Người Đảng Hạng đã đến Hi Châu rồi, nhân viên hộ tống bị mắc kẹt ở sườn núi, không thể đưa tin tức về”.
Phùng tiên sinh gõ ngón tay lên bàn, nhíu mày suy nghĩ.
Mặc dù mấy người Ngưu Bôn đem theo chim bồ câu đưa thư nhưng đã bị mắc kẹt dưới vực hẻm núi, khi con chim bồ câu được thả ra thì đã bị người Đảng Hạng bản hạ, không thể bay ra khỏi hẻm núi, muốn cầu cứu cũng không được.
Mục đích của Phùng tiên sinh là để tiêu cục Trấn Viễn và người Đảng Hạng đấu nhau, ông ta không muốn đám người Ngưu Bôn lặng lẽ chết ở hẻm núi.
Suy đi nghĩ lại, Phùng tiên sinh cầm bút lên và viết một tờ giấy, sau đó gọi người đến ra lệnh: “Gửi cái này đến làng Tây Hà”.
“Vâng”, cấp dưới nhanh chóng cầm tờ giấy đi khỏi đó.
Hoàng cung, kinh thành.
Từ hoàng tử cũng vừa đọc xong tình báo.
Sắc mặt tái nhợt, hắn đặt thư tình báo lên bàn, hỏi Thừa tướng mới, cũng là cữu cữu của hắn: “Chẳng phải người đã thương lượng xong với Đảng Hạng rồi sao? Hiện tại Khánh Hoài đã rút quân khỏi Thanh Thủy Cốc, người Đảng Hạng đâu?”
Người Tứ hoàng tử dè dặt nhất là Kim Phi, người thứ hai là Khánh Hoài.
Quân Thiết Lâm vốn dĩ có khả năng chiến đấu, bây giờ lại được trang bị cung nỏ hạng nặng, máy bản đá và lựu đạn do Kim Phi cung cấp, cho dù hắn có thể tiêu diệt quân Thi thì cũng phải trả giá rất lớn.
Đây cũng là nguyên nhân cữu cữu hắn và Đảng Hạng hợp. tác.
Phùng tiên sinh đã sắp xếp tai mắt ở Thanh Thủy Cốc, dĩ nhiên hắn cũng có, cũng nhận được tin Khánh Hoài rời khỏi đó.
“Người Đảng Hạng chết tiệt, chúng ta bị lừa rồi”.
Người cữu cữu đã lên chức Thừa tướng cũng tỏ vẻ tức giận.
Theo quy ước, đại quân chỉnh chiến phía Nam của Đảng Hạng chạy đến Hi Châu nửa tháng trước.
Sau khi Khánh Hoài nhận được tin của kinh thành, đại quân chỉnh chiến phía Nam mai phục trên đường quay về của
quân Thiết Lâm, sau đó tiêu diệt quân Thiết Lâm.
Đối với triều đình Đại Khang, cho dù Khánh Hoài hay là Đảng Hạng thì đều là kẻ địch.
Để hai kẻ địch đối đầu với nhau thì quá tốt.
Nhưng người Đảng Hạng cũng không phải kẻ ngốc, cố ý kéo dài thời gian, cho đến bây giờ mới “bò” đến Hi Châu.
Với tốc độ này thì không thể ngăn Khánh Hoài lại được.
Tứ hoàng tử mất bình tĩnh, hẳn đứng trước bản đồ hành quân ở Ngự Thư Phòng.
“Với kế hoạch hiện tại, chỉ có thể phái quân Liêm Đao đi ngăn Khánh Hoài lại trước”.
Tứ hoàng tử chỉ vào bản đồ nói: “Cữu cữu ơi, cữu cữu nên tranh thủ thời gian làm chuyện này”.
“Bệ hạ, quân Liêm Đao là của nhà họ Trương, chưa chắc họ đã đồng ý phối hợp”, cữu cữu hẳn khó xử nói.
“Cứ nói là thánh chí của trẫm, lẽ nào Trương Văn Phúc còn dám kháng chỉ sao?”
Tứ hoàng tử trợn mắt nói. Cữu cữu hẳn cúi đầu xuống không đáp lời. Không trả lời thật ra cũng là một câu trả lời.
Thấy thế, Tứ hoàng tử tức giận đạp ngã bàn.
Trước khi lên ngôi, hắn tràn đầy mong đợi với cuộc sống của Hoàng đế.
Nhưng khi làm Hoàng đế rồi, hẳn mới nhận ra hóa ra làm Hoàng đế cũng không tốt đẹp như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...