Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Ăn cơm trưa xong, Khánh Mộ Lam dẫn tám cô gái tới tìm Kim Phi.
Kim Phi liếc nhìn, trong số tám cô gái có hai người là người trong thôn này, có một người của thôn Quan Gia, năm người còn lại y không quen biết.
“Bọn họ bằng lòng tham gia đội quân y, ta giao cho tiên sinh đấy”.
Khánh Mộ Lam giao người cho Kim Phi rồi vào trong phòng bếp tìm Nhuận Nương.
“Mấy người đã ăn cơm chưa?”, Kim Phi hỏi.
Advertisement
“Ăn rồi”, tám cô gái cùng gật đầu nói.
“Nếu đã ăn cơm rồi thì đi thôi”.
Kim Phi dẫn tám cô gái đi tới Đả Cốc Trường ngay cổng thôn.
Advertisement
Lưu Thiết dẫn đội hộ vệ dựng lên khoảng mười lán cỏ nhỏ ở khắp nơi trong Đả Cốc Trường.
Lán cỏ hết sức sơ sài, ngay cả mái cũng chẳng có, chỉ dựng lên bốn cái cột gỗ, sau đó dùng chiếu cỏ bao bốn bề xung quanh là xong.
Diện tích cũng rất nhỏ, mỗi một lán khoảng năm mét vuông.
Nhìn thấy Kim Phi, Lưu Thiết chạy ngay tới: “Huynh Phi, lán đã dựng xong cả rồi, huynh xem xem có được không?”
“Dẫu sao cũng chỉ dùng có mấy ngày, chỉ cần đừng đổ là được”.
Kim Phi tiện miệng hỏi: “Xác đã chuẩn bị xong chưa?”
“May là huynh nói sớm, xác của thổ phỉ bên phía dốc Dã Cẩu vẫn chưa chôn, ta đi kéo mười mấy xác qua đây, nếu không thì thật sự không dễ tìm”.
Lưu Thiết tiện tay vén một cái chiếu cỏ ra.
Chỉ thấy bên trong cái lán nhỏ xíu, một cái xác mặt mày dữ tợn đang nằm trên mặt đất.
Bên cạnh xác còn có một bó cỏ tranh.
“Mấy người muốn làm quân y thì đây chính là khảo nghiệm đầu tiên”.
Kim Phi chỉ vào lán cỏ, nói với tám cô gái: “Mỗi người một lán riêng, ngoại trừ đi vệ sinh còn lại không được rời đi, ở cùng với xác một ngày một đêm thì coi như mấy người qua ải!”
“Cái gì?”
Tám cô gái lập tức biến sắc.
Những cái lán đó cực kỳ nhỏ, xác gần như đã chiếm tới nửa chỗ, bọn họ muốn nghỉ ngơi một chút cũng chỉ có thể nằm ngay bên cạnh xác.
Đây không phải là xác chết bình thường mà là thổ phỉ bị đánh chết, ai nấy đều bị chém cho nát bươm, thoạt nhìn quá đỗi doạ người.
Ở cùng với cái xác như vậy, đừng nói là một ngày một đêm, dù là một tiếng, không, nửa tiếng thôi cũng đã quá là giày vò rồi.
“Bây giờ mấy người hối hận vẫn còn kịp, đi tìm Khánh Mộ Lam quay lại đội binh lính nữ là được, đừng đợi tới nửa đêm không chịu được nữa lại gào khóc đòi đi, lãng phí thời gian của ta”.
Kim Phi nói: “Ta về nhà uống ngụm nước, đợi khi ta quay lại thì mấy người phải quyết định xong rồi”.
Nói xong, Kim Phi rời đi luôn.
Đợi lúc y quay trở lại Đả Cốc Trường, tám cô gái vẫn còn ở đó.
“Suy nghĩ thế nào rồi?”
Kim Phi cười hỏi.
“Ta bằng lòng!”
Một cô gái tên Chu Cẩm là người đầu tiên bước ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...