Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
"Truyền lệnh xuống, toàn quân cảnh giác, tiểu đoàn tiểu đội Thần Cung chuẩn bị chiến đấu!"
Theo lệnh của Trương Lương, quân Bắc phạt lập tức ngừng tiến quân, áp dụng đội hình phòng ngự tại chỗ.
Bốn tiểu đoàn tiểu đội Thần Cung đẩy từng chiếc xe ngựa, tản ra xung quanh đội hình chiến đấu.
Những giỏ lựu đạn cũng được đưa lên khinh khí cầu, đội bay cũng đã sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào.
Mấy ngàn ngựa chiến chạy như điên, mặt đất cũng rung chuyển theo vó ngựa.
Toàn quân Bắc phạt đã chuẩn bị xong để đón địch, sẵn sàng chiến đấu nhưng chờ đợi mãi mà địch vẫn chưa đến.
Sau đó có tin tức trên khinh khí cầu lại truyên xuống, nói bọn Đông Man đã chuyển hướng về phía đông.
"Chúng ta ở đây, bọn Đông Man chạy qua phía đông làm làm gì?" Đại Tráng buồn bực hỏi: "Chẳng lẽ trinh sát của bọn họ đã báo sai vị trí của chúng ta sao?"
"Vua Đông Man mang đao thật kiếm thật ra trận, ngươi nghĩ hắn sẽ phạm sai lầm cấp thấp này sao?"
Trương Lương liếc Đại Tráng: "Bọn chúng đang tránh khinh khí cầu!"
"Tránh khinh khí cầu?"
Đại Tráng suy nghĩ một lúc, rồi lộ ra vẻ mặt vẻ ngạc nhiên.
Khinh khí cầu chỉ có hai cách để di chuyển, một là được ngựa chiến kéo dưới đất, hai là dựa vào gió.
Bình thường dùng ngựa chiến kéo trên đường không có vấn đề gì, nhưng khi hai bên giao chiến thì chỉ có thể dựa vào gió.
Hôm nay trên thảo nguyên có gió đông thổi, bọn Đông Man lao ngược gió, cho dù khinh khí cầu cất cánh cũng khó có thể bay đến vị trí của bọn họ.
Tổ hợp khinh khí cầu và lựu đạn là một trong những thứ khiến quân Bắc phạt tự tin nhất, nghe thấy khinh khí cầu không dùng được thì nhiều binh lính quân Bắc phạt bắt đầu lo lắng.
Nhưng Khôi Chuẩn - đội trưởng đội bay được Lão Ưng cử đi Bắc phạt, cũng không đổi sắc mặt như Trương Lương.
"Khôi Chuẩn, khinh khí cầu của ngươi vô dụng, sao ngươi lại không lo lắng chút nào vậy?”
Một giáo úy có quan hệ tốt với Khôi Chuẩn nhỏ giọng hỏi.
“Bởi vì ở độ cao khác nhau, hướng gió sẽ khác nhau.”
Để xoa dịu tinh thần binh sĩ, Khôi Chuẩn cố ý nói lớn:
“Trên mặt đất là gió đông, nhưng lên độ cao một trăm mét thì không chừng sẽ là gió tây."
Khi nghe Khôi Chuẩn nói vậy các binh sĩ cũng đã yên
tâm được phần nào.
Nhưng vào lúc này, tiếng gầm rú do ngựa chiến lao nhanh gây ra dần im bặt.
Khinh khí cầu lại truyền tin tức xuống, nói đại quân Đông Man đã dừng lại mười dặm ngoài phía đông, đang bắt đầu dựng trại.
"Bọn họ hùng hổ đến đây, dừng lại là thế nào?" Đại Tráng lại nhìn Trương Lương lần nữa.
Trương Lương không trả lời Đại Tráng, nhưng đã cau mày thật chặt.
Thực ra, anh ta cũng không biết bọn Đông Man có ý đồ gì.
Không hiểu ý đồ của địch, Trương Lương cũng không dám hành động hấp tấp nên ra lệnh cho quân Bắc phạt đóng trại tại chỗ, sau đó thả thêm khinh khí cầu lên trời để duy trì cảnh báo sớm.
Hai bên cứ đứng song song như vậy trên khu đất trống bên ngoài thành Du Quan.
Đứng song song tiếp tục cho đến sáng hôm sau, ngay khi Trương Lương đang cân nhắc có nên tấn công hay không thì đột nhiên nhận thấy căn lều ngày càng tối hơn.
“Trời có mây à?”
Trương Lương cau mày bước ra khỏi lều, ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời vốn dĩ trong xanh nhưng bây giờ lại bị mây đen bao phủ.
Đoàng!
Một tia sét xé toạc không trung, sau đó một hạt mưa lớn đập vào mặt và cũng nện vào lòng của Trương Lương.
Lúc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu Đông Man đang chờ đợi cái gì!
Họ đang chờ bão đến!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...