Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Cắt đứt đường kiếm tiền của người khác, giống như giết chết cha mẹ họ.
Kim Phi và Cửu công chúa không biết đã cắt đứt bao nhiêu đường kiếm tiền của bọn quyền quý, dường như toàn bộ †âng lớp quyền quý của Đại Khang đều căm ghét họ đến phát điên.
Kể cả những quyền quý trong triều công khai ủng hộ việc Cửu công chúa cải cách, không ai biết trong lòng họ đang nghĩ gì.
Trên đường từ kinh thành về Tây Xuyên có sông sâu núi cao, khó tránh khỏi sẽ có người nảy sinh ý đồ xấu.
Biết Kim Phi trở về, Đại Lưu lập tức tìm người phụ trách phân bộ kinh thành của tiêu cục Trấn Viễn, lựa chọn những nhân viên hộ tống tinh nhuệ nhất.
Thương hội Kim Xuyên cũng trở nên náo nhiệt.
Ngoại trừ việc chuẩn bị những vật dụng mà Kim Phi sẽ sử dụng trên đường đi, Lạc Lan cũng cần phải thu mua khắp nơi những món đồ theo danh sách của Kim Phi liệt kê ra.
Trong hoàng cung, Cửu công chúa cũng rất bận rộn.
"Sao con cứ muốn xuất cung là xuất cung luôn vậy?" Khánh phi khóc đến hai mắt đỏ hoe: "Tây Xuyên xa xôi như thế, cơ thể con làm sao có thể lặn lội đường xá xa xôi được?"
"Con gái đã hỏi ngự y rồi, không sao đâu..."
Cửu công chúa lại đưa ra lập luận tương tự mà cô ấy vừa dùng để thuyết phục Trần Cát.
"Đàn bà sinh con chính là bước qua cửa sinh tử, ngự y nói không sao thì không sao à? Còn nữa, chuyện lớn như vậy sao con không bàn bạc với ta chứ?”
Khánh phi vừa khóc vừa hỏi: "Lúc trước khi con sắp phải đến Thổ Phiên hòa thân, ta cũng là người cuối cùng được biết, lần này phải đi Tây Xuyên, ta cũng là người cuối cùng biết được! Rốt cuộc ta có còn là mẫu phi của con không?"
"Mẫu phi, không phải con đang tới bàn bạc chuyện này đây sao?"
Cửu công chúa lấy khăn tay lau nước mắt cho Khánh phi.
"Con đang bàn bạc với ta sao? Rõ ràng là con đã quyết định rồi, còn bàn bạc gì với ta nữa?"
Khánh phi mở tay Cửu công chúa ra: "Ta nói không cho con đi Tây Xuyên, con sẽ chịu nghe sao?"
"Ờ cu Cửu công chúa cúi đầu không nói nên lời.
"Ái phi đừng nói nữa, con bé là một người bướng bỉnh, để cho con bé đi đi!"
Trần Cát bước tới vỗ nhẹ vào bả vai Khánh phi. "Bệ hạ, ngài nói thật dễ dàng!"
Khánh phi lau nước mắt nói: "Bệ hạ có một đám con trai con gái, Vũ Dương đi thì đi thôi, nhưng thần thiếp chỉ có một đứa con là Vũ Dương, nếu con bé đi đến Tây Xuyên, kiếp này không biết thần thiếp còn có thể gặp được con bé nữa hay không?”
Nếu là trước đây, Khánh phi không dám nói chuyện như thế này với Trần Cát.
Nhưng hậu cung vẫn luôn là nơi mẹ nhờ con mà được phú quý, khi cùng Kim Phi về kinh, Cửu công chúa hoàn toàn nắm quyền quyết định triều trình, địa vị của Khánh phi ở hậu cung cũng theo đó mà tăng lên.
Thái tử ép cung tạo phản, đã bị Trần Cát giam vào thiên lao, hoàng hậu là mẹ ruột của Thái Tử đã sớm bị giam vào trong lãnh cung.
Bây giờ vị trí hoàng hậu vẫn để trống, Khánh phi nghiễm nhiên trở thành chủ nhân mới của hậu cung.
Có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, bây giờ Trần Cát càng ngày càng dựa dẫm vào Kim Phi và Cửu công chúa, thái độ đối xử với Khánh phi cũng hoàn toàn khác với trước đây, trong một hai tháng gần đây, ông ta đã tiêu tốn hơn một phần ba thời gian ở lại chỗ của Khánh phi.
Khi đối mặt với Trần Cát, Khánh phi cũng không còn câu nệ như trước nữa, thỉnh thoảng cũng dám tỏ ra hơi tức giận.
"Ái phi, nàng đang nói gì vậy? Nàng thương Vũ Dương, chẳng lẽ trãẫm không thương sao?"
Trần Cát bất lực nói: "Nhưng con gái lớn lên thì sẽ phải gả cho người ta, đi Tây Xuyên còn tốt hơn nhiều so với đi Thổ Phiên."
"Nếu bình thường, thần thiếp cũng không nói gì, nhưng Vũ Dương sắp sinh con rồi.... Thần thiếp đã may rất nhiều quần áo cho đứa bé rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...